Hoàng huyện thừa chửi gà mắng chó thậm tệ một hồi, nhưng Dương Lăng lại không đồng tình: quan văn thật là nhát gan, chẳng lẽ để mặc quân Thát đến quấy nhiễu, chỉ có thể đóng cổng thủ thành à! Vậy chẳng phải ngoại tộc sẽ càng ngạo mạn hơn sao?
Ra vẻ cung kính lắng nghe nhưng cặp mắt y lại láo liên khắp nơi. Chỉ thấy đám người Vương chủ bộ và Lưu điển sử đều đứng cung tay, vâng vâng dạ dạ, riêng có vị Giang bả tổng kia lại lấm la lấm lét, giống như một học sinh hư hỏng đang bị thầy giáo quở trách, cặp mắt cũng đảo tới đảo lui. Bốn mắt chạm nhau, cả hai cùng ngầm hiểu ý khẽ cười.
Ánh mắt Dương Lăng lướt qua mấy vị đồn trưởng đang đứng ngay cửa, chợt thấy ở xa xa một bóng dáng quen thuộc. Y nhìn kỹ lại, Hàn Ấu Nương không biết đã đến tự khi nào, đang đứng sát bên vách tường, đôi mắt đen láy sáng ngời đang nhìn mình không chớp.
Phát giác Dương Lăng đã chú ý đến sự hiện diện của mình, Hàn Ấu Nương bất giác le lưỡi, lặng lẽ nép sát vào tường. Dương Lăng trong lòng phát hoảng, không biết khi nào trên thành sẽ khai chiến, đến lúc đó tên bay đạn lạc, nàng hãy còn là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, chẳng may bị thương thì biết phải làm sao?
Dương Lăng nghiêm mặt trừng mắt với nàng, bặm môi hất đầu ra phía cửa. Hàn Ấu Nương mím môi, cặp mắt chớp chớp, rõ ràng đã thấy động tác của y nhưng lại làm như không biết, dời ánh mắt sang bên cạnh.
Dương Lăng cau mày, nhìn chằm chằm vào nàng. Sắc mặt Hàn Ấu Nương dần dần mất tự nhiên, ánh mắt do dự, cuối cùng đành đón lấy ánh mắt của y. Dương Lăng nhướng mày, đoạn nheo mắt đảo một vòng trên khuôn mặt nàng, sau đó làm động tác vỗ mạnh xuống phía dưới, hàm ý uy hiếp.
Gương mặt Hàn Ấu Nương đỏ bừng. Từ sau cái ngày Dương Lăng phát vào mông nàng một cái, giống như đã thành lệ, về sau mỗi khi nàng không nghe lời, gia pháp họ Dương sẽ là phát vào mông. Giờ đây thấy được ánh mắt sinh động của Dương Lăng, đương nhiên nàng biết ý của phu quân là gì.
Hoàng lão phu tử đang văng nước bọt mắng chửi, bỗng dưng phát hiện Dương Lăng giống như đang bị chuột rút, lão ngỡ ngàng hỏi:
– Dương sư gia, cậu có điều gì muốn nói sao?
Dương Lăng giật nảy mình, vội vàng đáp:
– Hả? Đâu có, đâu có, Hoàng lão nói rất đúng, học sinh xin cung kính nghe dạy bảo.
Hoàng huyện thừa gật gù hài lòng, lúc này mới phát hiện mình mượn chuyện để mắng chửi hồi lâu nhưng vẫn chưa đưa ra được ý kiến gì có tính xây dựng, liền liếm môi rồi sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Dương Lăng lại liếc sang Hàn Ấu Nương, thấy môi nàng mím ngang, đôi mắt tròn xoe mê người đã díp lại thành hình trăng lưỡi liềm thì không khỏi có chút cảm giác bó tay: “Mình thật là đã hơi quá chiều cô nhóc này rồi. Vốn ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng, chỉ biết vâng lời, giờ thì quá lắm, chẳng những không nghe lời mà còn cười nhạo mình nữa chứ.”
Hoàng huyện thừa thong thả bước vài bước, sau đó đứng lại nói:
– Chư vị! Tuy mấy năm gần đây tiểu vương tử không ngừng quấy nhiễu biên giới chúng ta, nhưng chưa bao giờ tấn công cửa ải quân sự quan trọng. Lần này lửa hiệu ở phong hỏa đài đã được đốt lên, tất phải có đại đội nhân mã của Bá Nhan Mãnh Khả tập kích. Đêm nay cần phải canh phòng nghiêm ngặt, đợi trời sáng nghe ngóng tình hình quân địch rồi hãy tính kế sách!
Rồi lão cao giọng nói:
– Hiện giờ quân địch vừa mới xuất hiện mà dân chúng trong thành đã tự rối loạn. Phùng tuần kiểm, ngươi hãy lập tức dẫn người tuần tra trong thành, nghiêm cấm dân chúng đi lại ngoài đường, nếu có kẻ nào thừa dịp cháy nhà đến hôi của, cướp bóc, tung tin nhảm làm rối loạn lòng quân thì chém đầu ngay tại chỗ! Cần phải đảm bảo trong thành không loạn!
Phùng tuần kiểm giật mình hỏi lại:
– Việc này… Đại nhân, chưa được Tam ty (*) thẩm vấn xét xử và thánh thượng ngự bút phê chuẩn, sao có thể tùy tiện giết người?
(*) Tam ty (三司) có rất nhiều nghĩa:
Đời Hán có nghĩa là Tam công (ba chức quan cao nhất) gồm thái uý (đại tư mã), tư đồ, tư không.
Đời Đường, từ khi Võ Tắc Thiên cầm quyền, “tam ty” gồm Thượng thư bộ Hình, các ngự sử thuộc bộ Hình, Đại Lý Tự (giống như Tóa án tối cao hiện nay); cả ba bên cùng thẩm định những vụ án lớn, có thể đề nghị phạt tử hình.
Hai đời Minh, Thanh dùng từ “tam pháp ty” để chỉ bộ Hình, Đô Sát Viện (viện kiểm sát), Đại Lý Tự. Ba cơ quan này cũng thẩm xét những vụ án đại hình, dâng lên hoàng đế duyệt.
Ở đây, tác giả dùng chữ “tam ty” với các nghĩa sau.
Có thể xem thêm:
http://baike.baidu.com/view/57344.htm
http://baike.baidu.com/view/37835.htm
Hoàng huyện thừa cười lạnh nói:
– Khi chiến sự bùng nổ, quan viên địa phương có quyền quyết định, không cần trình báo lên bộ Hình. Ngay cả điều này ngươi cũng không biết sao?
Phùng tuần kiểm đỏ rần mặt, vội chắp tay đáp:
– Vâng, hạ quan tuân lệnh!
Nói đoạn lão xoay người dẫn theo một đám thuộc hạ vội vội vàng vàng chạy đi.
Hoàng huyện thừa ra lệnh tiếp:
– Hồng bộ đầu, ngươi hãy dẫn người nhanh chóng đến thương khố Dịch mã thự, bảo bọn họ chuyển cây gỗ, đá tảng, dầu tung và vôi đến tường thành bốn phía!
Hồng bộ đầu cung kính tuân lời. Hoàng huyện thừa lại bảo Lưu điển sử:
– Lưu đại nhân, phiền ngài điều một bộ phận cai ngục ở đại lao ra, sau đó thông tri cho bảo trưởng và lý trưởng (*) các nơi tuyển chọn trai tráng gấp rút đào hố bẫy ngựa, bố trí cọc chống ngựa bên trong cổng thành ba phía đông, tây, nam, để một khi chiến sự căng thẳng, những trai tráng này còn có thể lên thành trợ chiến!
(*)Thời xưa mười hộ gọi là một giáp, mười giáp gọi là một bảo, từ mười bảo trở lên là một thôn. Đứng đầu một bảo là Bảo trưởng, đứng đầu một thôn là Lý trưởng.
Lão lại ra lệnh cho Vương chủ bộ:
– Vương đại nhân, ngài hãy ở lại cố thủ nha huyện, trình báo quân tình, còn phải phụ trách thu xếp ngày ba bữa cơm cho binh sỹ.
Dương Lăng nghe Hoàng huyện thừa an bài xong, lúc này mới hoàn toàn khâm phục. Vừa nãy y thấy Mẫn đại nhân anh dũng gan dạ, khiến cho nhiệt huyết cũng bị kích thích dâng trào, chỉ cảm thấy phải đại chiến một trận oanh liệt với quân Thát Đát mới không uổng là nam nhi.
Lúc này bình tĩnh lại, nghe an bài của Hoàng huyện thừa xong, y mới thấy bất luận là công hay thủ thì trước hết đều cần phải ổn định hậu phương. Nếu để mặc cho dân chúng trong thành tụ tập ngoài phố, nghe sai rồi đồn bậy làm nhiễu loạn quân tâm thì e rằng tin vịt khắp chốn, sự sợ hãi lan truyền bệnh dịch, đến lúc dân chúng bỏ chạy như ong vỡ tổ thì đã không thể trấn an được nữa.
Hơn nữa hiện giờ trong thành mới có hơn hai trăm quan binh, nếu không lên kế hoạch chuẩn bị mọi thứ ngay từ bây giờ, đợi khi nước đến chân thì sẽ không thu xếp kịp nữa. Mình vốn dĩ cũng chỉ biết “lập mục tiêu, vạch kế hoạch”, nào biết mấy thứ này, suýt nữa làm hỏng đại sự.
Tất cả quan văn đều đi hết. Giang bả tổng thấy chỉ còn lại một đám binh sỹ thủ hạ của mình, bèn sờ sờ mũi cười nói:
– Hoàng đại nhân! Quân Thát vẫn còn quấy nhiễu ở dưới thành, bổn quan sẽ dẫn người ra đầu thành tuần sát, xin cáo từ!
Hoàng huyện thừa chắp tay, đưa mắt tiễn y rời đi, đoạn thở dài một tiếng, ngồi xuống bên bàn, hỏi chuyện Dương Lăng:
– Dương hiền điệt, có phải ngươi cảm thấy lần này chiến tranh nổ ra, lão phu hơi nhát gan sợ chiến phải không?
Dương Lăng bước tới bưng bình trà rót vào chén cho lão, cung kính nói:
– Hoàng lão! Học sinh còn trẻ tuổi bốc đồng, mắt thấy Mẫn đại nhân vũ dũng hơn người, máu nóng bốc lên thì cũng muốn xông theo lên đầu thành.
– Nghĩ kỹ lại, vẫn là Hoàng lão an bài ổn thoả. Mẫn đại nhân hiện là quan phụ mẫu của một huyện, lẽ ra nên cân nhắc toàn diện, lấy đại cục làm trọng. Nếu chỉ ham muốn thống khoái nhất thời, sẽ khó tránh khỏi lợi bất cập hại. Chỉ trách học sinh không tận lực khuyên can, lúc này ngẫm lại thật sự rất hổ thẹn.
Hoàng Kỳ Dận cười khổ nói:
– Cậu đừng nhìn quân Thát bên ngoài thành không đông mà tưởng lầm! Lần này bọn chúng tấn công thẳng vào những cứ điểm quân sự quan trọng, tham vọng rất lớn. Nam nhi kiến công lập nghiệp, bảo vệ lãnh thổ, đây là cơ hội rất tốt. Cậu hãy còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Dương Lăng liếc thấy Hàn Ấu Nương đang rón rén bước ra khỏi vọng lâu, vội thuận miệng đáp:
– Vâng! Hoàng lão không cần nhọc công dặn dò, học sinh cũng phải biết gánh vác trách nhiệm. Hoàng lão nghỉ ngơi một lúc đi, học sinh ra ngoài trông coi việc bố trí canh phòng một chút!
Hoàng Kỳ Dận vân vê chòm râu, vui vẻ gật gật đầu. Dương Lăng hối hả chạy ra, chỉ thấy một bóng người xinh xắn đang vội vã nấp vào trong góc tối của vọng lâu. Y không nhịn được phải phì cười.
Lúc này tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Nơi này là chỗ cao nhất của cả tòa thành, gió núi từ giữa hai ngọn núi phía trước lùa vào khiến tuyết càng dày thêm. Dương Lăng chậm rãi tản bộ đến dưới vọng lâu, hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn lên trời, để mặc cho gió lạnh xen lẫn bông tuyết đập vào mặt, hồi lâu không nói một lời. Gió núi lạnh thấu xương thổi vào áo dài bay phần phật.
Dưới thành quân Thát Đát đã thôi phóng ngựa quấy nhiễu. Xa xa trên mặt đất bùng lên năm đống lửa khổng lồ. Dương Lăng giật giật mí mắt: “Chỉ một nhóm nhỏ trăm người sẽ không thể công hạ được Kê Minh, bọn họ bất chấp gió tuyết đợi ở dưới thành, chẳng lẽ kế tiếp còn có đại quân tập kích?”Trong góc tường, một đôi mắt xoe tròn nhìn Dương Lăng, gió tuyết lùa lên tấm thân cao gầy yếu đuối của y. Cuối cùng Hàn Ấu Nương không nhịn được đành chạy ra, đau lòng kéo tay áo y, giống như một đứa trẻ phạm lỗi lí nhí nói:
– Tướng công…
Dương Lăng thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn cặp mắt trong như nước của Hàn Ấu Nương, dịu dàng nâng lấy khuôn mặt non nớt của nàng như đang vốc một ngụm nước suối, xót xa nói:
– Ấu Nương, nàng có võ nghệ, một mình thoát thân sẽ tiện hơn. Nếu như thành thật sự bị phá, nàng hãy thừa lúc hỗn loạn mà chạy đi, trốn về nhà họ Dương… không! Trốn về nhà mẹ nàng đi!
Hàn Ấu Nương nghẹn ngào nói:
– Tướng công, chàng đang nói gì vậy? Cho dù có chuyện gì thiếp cũng phải ở cùng với chàng, sao có thể bỏ lại phu quân chạy trốn một mình chứ?
Dương Lăng cười trừ, có chút xót thương và tiếc nuối. Đến lúc này y mới phát hiện rằng, cho dù không có tình yêu mãnh liệt, không có cái lãng mạn anh anh em em, nhưng không biết từ khi nào người con gái đáng yêu lanh lợi này đã đi sâu vào trong lòng của y.
Y thích người con gái này, nhưng lại không dám tiếp nhận tình ý của nàng. Có lúc y không kềm được mà thân mật với nàng, có lúc lại giữ khoảng cách với nàng, rất nhiều mâu thuẫn, cũng bởi vì y biết mạng sống của mình ngắn ngủi biết chừng nào, cho nên thà rằng cứ duy trì tình hình như hiện tại.
Mượn xác hoàn hồn, nghịch thiên cải mệnh vốn không hề dễ dàng như vậy. Khói lửa ngay trước đêm giao thừa khiến cho y càng tin rằng cái kiếp chuyển thế lắm tai nhiều nạn của mình lại sắp bắt đầu.
Y thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt thuần khiết non nớt đáng yêu của Hàn Ấu Nương. Khuôn mặt của nàng mát lạnh như băng, trơn như ngọc. Trong ánh mắt đượm vẻ ưu buồn của Dương Lăng toát lên vẻ dịu dàng. Không kềm lòng được, y bất chợt ôm chặt lấy Hàn Ấu Nương vào lòng như muốn siết tan nàng ra, miệng lẩm bẩm:
– Thật may biết bao, ta có thể cùng nàng kết mối lương duyên này… Cũng tốt, nếu để ta phải chịu dày vò hết hai năm, khi đó trong lòng nhất định sẽ càng thêm đau khổ. Ấu Nương, hãy đáp ứng với ta, nếu như thành không giữ được, nàng nhất định phải trốn đi, tìm một người tốt mà lấy, đừng để ta ở dưới cửu tuyền mà vẫn phải bận lòng về nàng.
Y nghĩ lầm là đại hạn đã đến, không nhịn được mà thổ lộ chân tình. Hàn Ấu Nương lại hiểu lầm, cho rằng phu quân quyết tâm cùng sống chết với dân chúng toàn thành, cho dù thành bị phá cũng quyết không chạy trốn, nhưng vẫn lo cho mình bơ vơ không nơi nương tựa, không người chiếu cố. Nam nhân yêu dấu trong lòng nàng đột nhiên được thăng cấp thành một anh hùng khiến cho người ta phải kính trọng.
Lệ nóng trào mi, nàng ôm chặt lấy Dương Lăng, nép vào lòng y nói:
– Tướng công, chàng cứ yên tâm giúp đại nhân thủ thành là được. Ấu Nương là vợ của chàng, cho dù chàng đến nơi nào Ấu Nương thiếp cũng sẽ theo chàng đến đó. Nếu tướng công mất đi…
Nàng nghẹn ngào:
– Vậy thì Ấu Nương cũng sẽ theo chàng xuống cửu tuyền, quyết không sống cho qua ngày đoạn tháng.
Dương Lăng nghe xong phát hoảng, đẩy nàng ra giận dữ nói:
– Đáng chết, nàng thì biết gì chứ? Chết cùng ta thì có ích gì? Ta chỉ muốn nàng tiếp tục sống, sao nàng lại ngốc như vậy…
Đèn lồng treo trên vọng lâu chiếu tỏ gương mặt đẫm lệ của Hàn Ấu Nương. Dương Lăng không nhịn được trong lòng đạu xót, những lời trách mắng cũng không thể nói ra.
Hàn Ấu Nương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, ngây thơ chân thật nói:
– Ấu Nương hiểu chứ. Ấu Nương biết phu quân yêu thương thiếp, lo lắng cho thiếp. Nhưng mà phu quân có biết không, kiếp này Ấu Nương đã kết đôi cùng phu quân, nếu như phu quân mất đi, Ấu Nương sống có gì vui chứ?
Tâm hồn Dương Lăng chợt run lên. Dưới ánh đèn lồng đỏ nhạt, y đột nhiên phát hiện giữa đôi lông mày của người con gái nhỏ nhắn thuần khiết này đã toát lên vẻ phong tình mị hoặc của phụ nữ trưởng thành. Phải chăng hồng nhan trong thiên hạ đều có loại phong vận nửa ngây thơ khờ khạo, nửa chín chắn trưởng thành phát ra từ đáy lòng này?
– Ấu Nương, Ấu Nương à…
Dương Lăng cảm động than, lại ôm lấy nàng vào lòng, hai mái đầu kề nhau. Đèn lồng đỏ trên vọng lâu đung đưa, ánh sáng chập chờn, hai trái tim hòa nhịp, cả thế giới như chỉ còn lại hai người. Gió lớn, tuyết bay trong thoáng chốc đều trở nên vô cùng xa xăm, chỉ còn bầu không khí nồng nàn thân ái khiến cho con tim bọn họ cảm thấy an bình và yên ả.
“Trên đời này, chỉ e không còn người con gái nào có thể khiến cho mình động lòng như nàng nữa.” – Dương Lăng bất giác suy nghĩ.
Hàn Ấu Nương ôm chặt lấy người đàn ông yêu thương nàng.
“Ông trời đã ban cho ta một tướng công tốt nhất” – Nàng mãn nguyện suy nghĩ, gương mặt lộ vẻ tươi cười.
Bông tuyết tung bay, chỉ trong chốc lát đã phủ lên người đôi trẻ đang ôm nhau một lớp trang phục trắng ngần.