Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 1162: Chương 461-2: Thắng bại khó đoán trước (2) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 1162: Chương 461-2: Thắng bại khó đoán trước (2)

Đại mạc trời xanh càng lộ vẻ thê lương bi tráng. Trời thu tháng chín, gió trời cuồn cuộn, cát vàng tung bay khôn cùng. Thành Khởi Vận và A Đức Ny đều giả trang thành nam nhi, áo ngắn quần bó, bên ngoài khoác trường bào, trên đầu đội mũ mềm che nắng, sóng vai đứng trên đỉnh núi Dĩ Đô.

Muốn đánh trận thì phải dựa vào binh giáp khí trướng, yên ngựa móng ngựa, còn phải dùng đến đủ loại dược liệu, một thương nhân thông minh làm sao bỏ qua cơ hội chiến tranh để phát tài chứ?

Thành Khởi Vận mượn lý do đến Vệ Sở Đại Minh sắp xếp những vật dụng trong quân, công khai “trốn” khỏi phủ Nữ vương, sau đó hội hợp với A Đức Ny, dẫn dắt binh lính các bộ trước tiên đến Dĩ Đô, dừng lại ở đây đợi Hồng Nương Tử.

– Đại quân của Bạch Y Quân và Đóa Nhan Tam Vệ đã hội họp, đang xuất phát về hướng này, ước chừng chạng vạng ngày mai thì có thể đến. Khởi Vận tỷ tỷ, đội tình báo bí mật của ta cần phải làm những gì?

A Đức Ny phấn chấn nói.

Thành Khởi Vận trầm ngâm nói:

– Chúng ta vừa đến thật ra đã cứu Ngõa Lạt một mạng rồi, không ngờ con cá muối Bá Nhan này sau nhiều lần trở mình, bách bại thì đã lợi dụng sơ suất của Hỏa Si mà một chiêu chuyển bại thành thắng, bao vây đại quân Hỏa Si. Tuy Hỏa Si đã phá vây thoát ra, đáng tiếc là trên người trúng hai mũi tên, chỉ chịu đựng được ba này thì mất mạng về trời rồi.

Bây giờ Bá Nhan Mãnh Khả phản kích toàn diện, truy đuổi không tha bộ tộc Ngõa Lạt đã lòng quân tan rã, bộ tộc Ngõa Lạt đã khó lòng tổ chức phản kháng có hiệu quả nữa. Cứ như vậy, kẻ thù của chúng ta đã xác định là Bá Nhan Mãnh Khả không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta không thể chờ khi Bá Nhan hoàn toàn chinh phục Ngõa Lạt được, như vậy không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Hơn nữa, đám bùn không dựng nổi tường Ngõa Lạt này vẫn còn có tác dụng đối với chúng ta.

A Đức Ny nghịch ngợm cười nói:

– Dùng để cân bằng Đóa Nhan Tam Vệ?

– Đúng vậy, bây giờ lực lượng mà chúng ta cài vào Đóa Nhan Tam Vệ vẫn không thể cân bằng chính cục, lúc này phải khiến bọn họ hoàn toàn đứng về phía chúng ta, phải để đám quý tộc của họ ngoan ngoãn mặc chúng ta sắp đặt, không thể để bọn chúng cảm thấy trên thảo nguyên đã không còn uy hiếp gì nữa. Một lực lượng lớn mạnh, thay vì dốc hết sức lực để nâng nó lên, chi bằng dùng đòn bẩy mà nhẹ nhàng khéo léo bẩy nó lên.

Thành Khởi Vận cười khanh khách, trong khoảnh khắc như hoa lan nở rộ:

– Có điều Ngõa Lạt vẫn còn có một tác dụng, bấy giờ chúng ta vẫn chứa đủ sức để nuốt trọn thảo nguyên. Để phòng ngừa thế lực Tây Vực và phương bắc lấp đầy vào chỗ trống này, Ngõa Lạt binh mệt ngựa mỏi, nội bộ phân tán vẫn cần vì chúng ta mà tiếp tục kéo dài hơi tàn.

– Ôi!

A Đức Ny khe khẽ thở dài:

– Làm đối thủ của tỷ thật là đáng sợ, trước khi bị tỷ ép sạch giá trị lợi dụng thì muốn bại, muốn chết cũng không được. Đại quân Hồng Nương Tử sắp đến rồi, người của ta cần xuất chinh theo nàng ấy sao?

– Không được, nhân mã của cô không được huấn luyệ để làm thế. Nhân thủ hao nhiều sức lực, ngân lượng huấn luyện ra như vậy, không thể bỏ dài lấy ngắn được. Huống hồ người của cô tổng cộng chỉ có năm ngàn người, xung phong chính diện không có tác dụng gì lớn.

– Vậy, nhiệm vụ của ta là…?

Thành Khởi Vận híp hai mắt lại, trong mắt lóe lên sáy ý:

– Chọn yếu mà ăn, tấn công hậu phương! Nhiểu bước chân địch, quấy rối quân tâm!

– Hay là tin tức, mai phục?

– Không, quân đội của Bá Nhan không cần các ngươi đối phó. Nhân mã của Bá Nhan đến từ ba bộ lạc lớn bên cánh trái, mà ba bộ lạc lớn này lại do rất nhiều rất nhiều những bộ lạc nhỏ tạo thành. Trận chiến lần này với Ngõa Lạt hai bên đều cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, đều muốn toàn lực tiến công một trận, hai bên đều xuất ra tinh kỵ khắp nơi, tất cả nam tử tráng niên khắp nơi đều lên chiến trường, trong bộ lạc đã không còn sức chiến đấu gì nữa!

A Đức Ny cắn môi, thấp giọng nói:

– Khởi Vận tỷ tỷ, bộ lạc Thát Đát bị Hoa Đương cướp bóc sạch trơn, những gì Bá Nhan đoạt về chỉ là cái vỏ không. Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm lại bị chúng ta đánh lén nhiều nơi, thiêu đốt cã mảng lớn thảo nguyên. Mùa đông này, những mục dân kia đã rất khó qua được rồi, lại tiến hành tiến công bộ lạc của bọn họ thêm lần nữa, khoảng chừng năm sáu năm bọn họ cũng không hồi phục được. Trong bộ lạc…đã chỉ còn lại người già yếu thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.