Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 1131: Chương 454-3: Vận Nhi dạy Oanh Oanh (3) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 1131: Chương 454-3: Vận Nhi dạy Oanh Oanh (3)

Thành Khởi Vận nói tiếp:

– Muội không phải là người chỉ biết nhất nhất phục tùng triều đình, lại là một người Hán, đây mới là cơ sở khiến nàng ấy yên tâm liên minh với muội mà không phải là lo lắng bị muội thâu tóm, để muội trở thành phu quân của nàng ấy, ta nghĩ …

Thành Khởi Vận nhìn nàng vài lần rồi cười:

– Ngoài điều kiện muội đích thực có điều kiện khiến nàng ấy động lòng, đây cũng chính là một nguyên nhân quan trọng. Người như muội sau khi trở thành phu quân của nàng ấy, nàng ấy mới yên tâm phối hợp với muội phát triển mà không cần lo lắng một ngày nào đó khi thế lực của muội hùng mạnh, ngược lại sẽ quay lại thâu tóm nàng ta, chúng ta phải lợi dụng triệt để điểm này.

– Ngoài ra, chúng ta phải tính toán giúp đại nhân!

Ánh mắt của Thành Khởi Vận đột nhiên trở nên nghiêm túc, từ xưa đến nay những ví dụ nặng mùi máu tanh như đế vương vô tình, qua cầu rút ván đều là chính miệng nàng nói ra, người nghe như Thôi Oanh Nhi cũng phải sợ dựng tóc gáy lên.

Thành Khởi Vận nói:

– Không giấu gì muội, ta ủng hộ muội xây thành, ủng họ muội nhanh chóng phát triển thế lực của bản thân, sai A Đức Ny tổ chức và huấn luyện một đội binh lính đánh thuê, tất cả những chuyện này đều là vì nghĩ đến ở đây trời cao hoàng đế ở xa mà có một lực lượng của bản thân, như vậy Hoàng đế gia cho dù là có dị tâm nhưng cũng phải kiêng kỵ, cũng phải ném chuột sợ vỡ đồ, cũng là không dám tùy tiện động đến đại nhân.

– Để an toàn hơn, thậm chí ta còn muốn nuôi dưỡng một đội quân phỉ, giữ lại lực lượng của bộ tộc Ngõa Lạt, giữ lại giúp triều đình một kẻ thù không lớn mà cũng không nhỏ. Nhưng đại nhân một lòng vì nước, căn bản là chưa bao giờ vì tính mạng của những người thân trong gia đình mà nghĩ đến những chuyện này, đại nhân đã quá tự tin và cũng quá tin người.

Thành Khởi Vận lại buồn bã thở dài:

– Từ cổ chí kim, những văn thần võ tướng lập nên vô số chiến công, có ai là không phải loài rồng thông minh, tài giỏi tháo vát trong đám người trần? Có ai là không phải lão tướng triều đường, lão tướng từng trải qua biết bao sóng gió trên sa trường? Tất cả bọn họ tài trí hơn người, ngay cả khi trời yên biển lặng cũng phải suy nghĩ đến khả năng mất đi thánh sủng, tự để lại cho mình một con đường lui, làm sao có thể để bản thân rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo, xét nhà diệt tộc?

– Sự nghiệp của đại nhân lên nhanh như diều gặp gió, trước giờ chưa từng có ở Đại Minh, một người có một con đường làm quan bằng phẳng như vậy, mà chuyện thăng tiến thất sủng như khói hoa hỏa tiễn, từ xưa đến nay vẫn chưa có một ai có thể được chết già, hơn nữa bất luận khi còn sống oai phong lẫm liệt cỡ nào, sau khi chết đi thì luôn bị vu oan với vố số tội danh, bị nói là gian thần, nịnh thần hoặc quyền thần.

– Những công lao mà đại nhân lập được cũng là xưa nay chưa từng có, luận tước thì đã không thể thăng được nữa rồi, luận công thì cũng đã cao hơn chủ, luận thưởng thì đã được thưởng hai vị công chúa. Trong triều, ngài ấy đã đứng trên đỉnh cao của huy hoàng, nhưng ngài ấy vẫn còn là một nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), về sau thì phải làm sao?

– Cho dù hiện tại Hoàng đế coi đại nhân như cánh tay đắc lực, trong triều đã có nhận được sự tín nhiệm của mọi người, thậm chí quyền uy có thể uy hiếp được thiên tử, cùng với thiên tử từng bước chấp chính. Từ rất nhiều chuyện, Hoàng đế sẽ dần dần cảm nhận được sức ảnh hưởng lớn không gì sánh nổi của đại nhân ở trong triều đình và dân gian, bất kỳ một vị thiên tử nào cũng không cam lòng để bản thân mang tiếng là hư danh, đều không bao giờ dễ dàng để những chuyện như vậy được phép tồn tại.

– Cái này mà cũng được sao?

– Có gì mà không được? Đây chính là liên hôn chính trị! Cho nên chuyện mà muội phải là bây giờ là, nhất định phải giữ chặt tiểu cô nương Ngân Kỳ ở trong tay mình. Muội là người mà nàng ấy có thiện cảm nhất, nếu như nàng ấy không có ý này thì muội buộc phải nghĩ cách khiến nàng ấy thích muội.

Thôi Oanh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, không khỏi bật cười:

– Muốn muội ….. muội phải đi quyến rũ một tiểu cô nương?

– Nói như vậy cũng được, muội hãy coi như là muộn đang giúp đại nhân cưới phu nhân là được rồi. Đúng là sắp có chuyện vui để xem rồi, lúc đó muội không cần phải sợ nàng ấy, Bắc Anh Vương và Thuận Minh Vương, ta dám đánh cuộc, muội không phải chịu thiệt đâu.

– Được! Tuy có hèn hạ, bỉ ổi một chút, nhưng muội sẽ làm!

Thôi Oanh Nhi ưỡn ngực, hạ bả vai xuống, ngượng ngùng mà nói:

– Muội … nhưng muội phải là như thế nào đây? Muội không thể ….

Thành Khởi Vận liếc nhìn nàng một cái rồi nói:

– Biết ngay là muội không thể, nhìn cái tính cách của muội, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, chắc chắc là trên giường cũng là lòng dạ ngay thẳng? Một chút kiến thức về khuê phòng mà cũng không có!

Thôi muội muội mặt đỏ bừng lên, cảm giác như sắp nổ đến nơi rồi ….

Thành Khởi Vận đột nhiên cười và nói:

– Đến đây, ta dạy muội vài chiêu.

– Dạy muội, cái này cũng có thể dạy được ư? Ừm…., dù sao thì đại nhân quay về quá sớm, cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, tỷ tỷ ….. nói một chút đi coi như là giải khuây ….

Giọng của Thôi Oanh Nhi càng nói càng nhỏ, mặt càng ngày càng đỏ, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hiếu kỳ và mong muốn mãnh liệt được tìm hiểu về dục vọng.

Thành Khởi Vận nhìn thấy thế, cảm thấy tự hào …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.