Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 1128: Chương 453-4: Ánh trăng như nước (4) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 1128: Chương 453-4: Ánh trăng như nước (4)

Dương Lăng khẽ hỏi:

– Oanh Nhi, Oanh Nhi, ngủ rồi à?

Trong màn không có tiếng động. Dương Lăng mỉm cười, lặng lẽ đứng ở cửa một lát, dần dần thích ứng với không gian sáng tối trong màn, sau đó đi về phía giường.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, giơ tay ra sờ, đúng vào bờ vai mềm mại của Oanh Nhi, bờ vai đó run lên, làm tay hắn rơi xuống.

Dương Lăng bật cười khì khì, cười xong ngượng nghịu đá giày đi, chân trần leo lên giường, mỹ nhân trên giường vừa bị hắn kề sát là giận dỗi đẩy, nhưng không biết có phải vô ý hay không, cơ thể ở dịch vào trong, dọn chỗ cho hắn.

– Bộp!

Dương Lăng vỗ một cái trên cặp mông căng tròn, cười hì hì hỏi:

– Ấy, muộn như vậy không ngủ đi làm gì thế? Còn giận ta à?

Thôi Oanh Nhi quay lưng về phía hắn, không lên tiếng, một lát sau vang lên tiếng khóc khe khẽ.

Dương Lăng đau lòng tiến lại gần sát, giơ tay âu yếm khuôn mặt nàng, nhưng lại chạm phải cái gối đã bị ướt một phần, người này cả đêm nay không biết âm thầm khóc bao nhiêu nước mắt nữa.

Dương Lăng dịu dàng nói:

– Nha đầu ngốc, biết tại sao ta quở trách nàng nghiêm ngặt vậy không, hơn nữa còn tàn nhẫn để nàng đau lòng lâu như vậy không?

Thôi Oanh Nhi dừng khóc, nhưng không nói gì.

Dương Lăng thở dài một tiếng, cúi đầu nói:

– Bởi vì ta sợ, thật sự rất sợ!

Sau tiếng thở dài xa tắp, không có âm thanh gì nữa, chỉ có hai người trước ngực sau lưng khe khẽ thở nhè nhẹ tiếp xúc với nhau.

Một lát sau, Oanh Nhi thấy hắn mãi không nói gì, không nhịn được bèn hỏi với giọng ngạt mũi:

– Chàng sợ cái gì?

Dương Lăng cười thầm trong lòng, giọng nói càng thêm dịu dàng, đến cả bản thân cũng phải nổi da gà:

– Sợ nàng gặp chuyện không may, chiến trường chém giết, sơ sẩy một tý là vạn kiếp bất phục. Ta sợ nàng bố trí sai lầm, đại đế triều đình sẽ chết yểu ở đây, chúng ta khi nào mới có thể sum họp? Ta sợ Khí Cừu từ nay không còn mẫu thân, ta sợ…

Tay hắn dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt Thôi Oanh Nhi:

– Sợ Oanh Nhi của ta từ nay về sau rời bỏ ta, thiên nhân vĩnh cách, khó gặp lại nhau. Quở trách nàng như thế, còn nhẫn tâm để nàng cả một tối suy nghĩ lời của ta, chính là muốn để nàng khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ lấy nó. Nàng phải nhận thức những lời nói này, trên chiến trường một quyết định sai lầm thì kể cả dũng mãnh phi thường như Quan công cũng có thể ra khỏi Mạch thành. Ta thà để nàng khóc lóc, đau khổ vì ta, chứ không muốn mất nàng…

Chậc chậc, Hồng Nương Tử đáng thương anh hùng cái thế, nàng không sợ gì cả, chỉ là chưa trải qua tâm trạng khó chịu ẩn tình này, trái tim bỗng nhiên thư thái hơn rất nhiều. Dương Lăng lại đưa tay ra, cơ thể đó cũng đã mềm mại mặc hắn xoay sang, hơi chút chống cự rồi để hắn ôm trước ngực.

– Vậy chàng… chàng không nói riêng với thiếp, sao trước mặt bọn họ lại để người ta mất mặt như thế?

Giọng nói như oán than, còn kèm chút nũng nịu.

Dương Lăng cười ha hả nói:

– Nói riêng, ta sợ nàng không có ấn tượng sâu sắc.

– Ấy, đừng giận nữa, thực ra cũng mượn đó nói cho hai người bọn họ nghe mà. Ba người các nàng, không có ngọn đèn nào cạn dầu, hôm nay ta không làm thế, chỉ cần vừa rời khỏi mắt ta thì chuyện dời sông lấp biển nào chả dám làm, thời khắc sinh tử quan trọng, để lộ ra sơ suất thì phải làm sao? Ta như thế, hai người họ mới nghe vào tai, thực sự ghi nhớ trong lòng!

Thôi Oanh Nhi nghe vậy thì cơn giận vừa nguôi nguôi đã lại dâng lên, nàng mất thăng bằng hỏi:

– Chàng được lắm, chàng đây là giết gà dọa khỉ, lấy Thôi Oanh Nhi ta ra để lập uy có phải không?

– Chàng tránh xa ta ra một chút, đừng đụng vào ta!

– Người ta không thích chàng đụng vào ta, sao chàng không có thể diện gì thế nhỉ?

– Khụ, ta cho người phụ nữ của mình thì cần gì thể diện chứ?

– Ai nói với thiếp, từ giờ trở đi, ta phải coi mình là Bạch Y đạo tặc Dương Anh, phải để bản thân mình cũng tin thì mới lừa được người khác? Thiếp giờ chính là Bạch Y đạo tặc, Đại nguyên Bắc anh vương Dương Anh, đàn ông mà chàng cũng muốn?

– Muốn!

Dương Lăng cười vui sướng, đoán rằng nếu có đèn, biểu cảm trên khuôn mặt đó cũng rất gợi đòn:

– Nếu đàn ông trông xinh đẹp như nàng, cơ thể tuyệt mỹ như thế thì ta cũng muốn.

– Chàng… vô liêm sỉ!

– Ha ha, tiểu Oanh Oanh của ta, còn có cái vô liêm sỉ hơn nữa đấy, nàng muốn không?

– Không cần!

– Nói cần!

– Không nói!

– A… a… ừ ừ…

Tịch hộ vệ đã phá vỡ chuyện tốt của Quốc công gia, bản thân đang buồn chán mãi không thôi, đi dạo vòng vòng rất lâu mới dám một lần nữa tiến gần doanh trướng ba người. Không ngờ y vừa mới tới gần, đã nhìn thấy một bóng người lén lút đi ra từ trong trướng của Hồng Nương Tử, rón ra rón rén đi về phía doanh trướng của A Đức Ny.

Hỏng rồi! Lúc này trăng sáng nhô lên cao, Tịch Bân nhìn thấy rõ ràng, đó không phải là Quốc công gia trộm hương cắp ngọc thì còn ai chứ? Gã dẫn đầu phía trước, vừa rẽ ra từ sau một doanh trướng, trông thấy tình cảnh này lập tức xua tay ra đằng sau, nấp phía sau trướng.

Thị vệ phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức rút đao ra, trong đêm tối tĩnh mịch truyền ra một loạt tiếng “choang choang”, làm Tịch thị vệ sợ hãi đến nổi gân xanh trên trán.

Dương Lăng bỗng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy ở một góc doanh trướng có người thập thò phía sau, đồng thời vang lên tiếng rút đao, doanh trướng phía đó chính là nơi ở của Thành Khởi Vận. Dương Lăng cả kinh, lập tức quát nhỏ:

– Ai?

Tịch thị vệ ngượng ngùng bước ra từ phía sau doanh trướng, giống đứa trẻ làm chuyện sai, cúi đầu bạt tai nói:

– Quốc công gia, là… là tại hạ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.