Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 1060: Chương 435-2: Là phúc không phải họa (2) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 1060: Chương 435-2: Là phúc không phải họa (2)

Bọn họ tụ tập cư ngụ theo dòng họ, một dòng họ là một môn lầu, hình thành bố cục cư trú lấy huyết thống làm mạch chủ. Ba thôn trại tạo thành hình tam giác, núi cao xung quanh hình thành một tấm chắn thiên nhiên phòng ngừa người ngoài đến xâm lấn. Bọn họ xây dựng cửa thành vững chắc ở những nơi giao nhau giữa núi này với núi khác, trên thành lầu có người canh gác, đồng thời cũng thiết lập đài quan sát và lỗ tên, trên cửa thành kiên cố có treo mấy trăm chiếc chuông lớn nặng nề, nếu có cảnh báo, các chuông đồng loạt vang lên, vang tận mây xanh.

Mảnh đất hữu hạn giữa những sơn cốc đều dùng để gieo trồng ruộng đồng, trại Dao được xây dựng trên từng sườn núi một, từng dãy từng dãy thôn nhà dần dần được hình thành theo thế núi, thường là nóc của nhà phía trước sẽ ngang bằng với sàn của nhà phía sau, trên cao nhìn ra xa, phía sau trại Dao là từng ngọn từng ngọn núi cao khe sâu liên tiếp không dứt, dãy núi trong cốc nhô cao, trăm ngọn tranh hùng, phảng phất như thiên quân vạn mã, hùng mãnh tiến lên.

Thám tử Cẩm Y Vệ đứng trên sườn núi chỉ tay nói: -Quốc Công, chúng thuộc hạ thăm dò tung tích thế tử Ninh Vương ở thôn trại trong cốc, mấy tòa sơn trại ở đây rất kính cẩn nghe lời với triều đình, nhưng đi sâu hơn vào trong núi thì người Dao không giao tiếp nhiều với bên ngoài lại không chút hảo cảm với người Hán chúng ta, hơn nữa ngụ ở nơi quá hiểm yếu, muốn đi vào tìm hiểu tin tức cũng rất khó khăn.

Dương Lăng gật đầu, đoạn nói: -Đi thôi, đi xem trong trại, tìm hiểu thêm tình hình cụ thể rồi mới tính toán tiếp được.

Ở đây tuy rằng cũng có người Hán qua lại, nhưng phần lớn là người bán rong, bây giờ lại có một đội ngũ trên ngàn người, y giáp sáng choang đến, rõ ràng là đại quân của triều đình, làm cho dân chúng trong trại Dao chú ý. Đám người Dương Lăng vừa vào trong thôn liền thu hút rất nhiều người Dao đến vây xem.

Trên gương mặt chất phác của những người Dao này tràn đầy hiếu kỳ, không có vẻ sợ hãi đối với quan binh. Vừa vào sơn trại thì ập ngay vào mặt là một mùi hương của rượu, nhà nhà trong trại Dao đều ủ rượu, nhà nhà đều uống rượu, ở đây không có trà để khoản đãi khách khứa, trước nay đều lấy rượu thay cho trà, thay cho nước.

Đập vào mắt người chính là từng dãy từng dãy phòng ở thấp bé được xây dựng bằng bùn đất và đá tảng, vỏ cây sam làm ngói, thôn trang cổ xưa, gương mặt tươi cười thiện lương của những thông dân thuần phác, khiến cho những quan binh sát khí ngút trời cũng bất giác nở nụ cười hòa nhã, thu lại đao thương.

Một ông lão mái tóc trắng xóa, nếp nhăn đầy mặt được người khác dìu đỡ tới, ông ta mở to đôi mắt vẩn đục, hiếu kỳ mà đánh giá những vị khách phương xa này.

Dương Lăng từ trong miệng những do thám giả làm người bán hàng rong mà được biết người cho phép những trại Dao này qua lại rất nhiều với người Hán chính là Dao lão chế, thủ lĩnh trong thôn trại là một trưởng giả lớn tuổi được các họ trại dân tuyển chọn ra, bọn họ chia ra đảm nhiệm làm Thiên trưởng công, Đầu mục công, Quản sự đầu, Chưởng miếu công, Thiêu hương công, Phóng thủy công phủ trách tất cả sự vụ trong thôn như chiến tranh, tranh cãi, bắt giữ phạm nhân, cày ruộng trồng trọt vân vân.

Thiên trưởng công có quyền lực lớn nhất, tuổi tác cũng lớn nhất, ông lão trước mắt tám chín phần mười là Thiên trưởng công của trại Dao này. Dương Lăng vội vàng bước lên hai nước, ôn hòa chào hỏi với lão nhân gia, nói rõ thân phận của mình.

Ông lão bị lãng tai, nghe người đang đỡ ông ta lớn tiếng nói với ông ta xong thì chép chép cái miệng đã rụng sạch răng, nhếch môi mỉm cười. Ông ta lẩm bẩm một câu, hán tử tráng niên đỡ ông ta kia lại hòa nhã nói với Dương Lăng: -Ta là Quản sự đầu trong trại, Thiên trưởng công nói, hơn sáu mươi năm trước ông ấy từng đi đến thành Nam Xương, còn gặp qua Tri phủ lão gia người Hán nữa, nghe nói chức quan của ngài còn lớn hơn Tri phủ phải không? Vậy thì thật sự là khách quý mà, Thiên trưởng công rất vui mừng, muốn mời ngài đến nhà Dao vương uống rượu.

Quản sự đầu phụ trách chiến tranh, tranh đấu của người Dao, từ trước đến nay do người trẻ tuổi khỏe mạnh, can đảm quả cảm đảm nhiệm, đây cũng là vị trẻ tuổi nhất trong chư vị trưởng lão. Dương Lăng mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho binh tốt dưới tay tạm thời đợi ở cửa trại, sau đó chỉ dẫn theo hơn hai mươi thị vệ thiếp thân đi theo phía sau vị lão giả run rẩy lập cập, đi lên trên dọc theo thềm đá.

Dương Lăng chú ý đến nơi ở của người Dao thấp bé hai bên đang mở rộng cửa chính, bên cửa chất từng bó từng bó cành thông, trong phòng lại đen tuyền. Đa số phòng chia thành hai tầng, không có cửa sổ, lại có rất nhiều lỗ tên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên xà nhà của hai hộ gia đình có treo thịt khô, nhẹ nhàng đong đưa trong gió, xem ra cuộc sống của dân chúng ở đây vô cùng kham khổ.

Nhà Dao vương do là nơi được dùng để xử lý công sự, cho nên hoàn toàn không ở nơi quá cao, trên thềm dài ít ỏi vài bậc chính là một dãy nhà khá rộng rãi, phía trước có một mảnh đất trống trải, chính giữa là một cái giá gỗ có hình đầu trâu, trên một trường can còn cắm một lá cờ vàng tượng trưng cho người Dao trên cao cao, phía trên còn có một chiếc trống cơm hình trụ có hai đầu hẹp dần về chính giữa, xung quanh còn cố định bằng một vài tấm ván gỗ dài, đây là nơi mà các lão nhân người Dao tụ họp thương nghị sự vụ trong thôn trại.

Trên chiếc ghế gỗ cao lớn ở chính giữa nhà Dao vương, trên tay vịn có khắc một cái đầu hổ, bên cạnh đặt dao, xiên, sừng trâu, ở đây đã không có Dao vương và Dao luyện, nhưng vẫn bày bố chỗ ngồi như vậy, trên chiếc bàn phía sau thờ phụng Bàn Vương của tất cả quân chủ, Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Gương mặt ngăm đen của Thiên trưởng công tràn ngập tươi cười, ông ta nhiệt tình gọi người dâng rượu gạo cho các vị quan lão gia người Hán này, Quản sự đầu nâng chén mời rượu, đoạn nói: -Năm nay mời rượu rượu nặng nề, để tránh mời đến sư công ta, một mời Ngọc đế tôn Đại đế, hai mời Sung nguyên Lý Lão Quân

Lời của y nhanh chóng bay đi, Dương Lăng nghe mấy câu thì không hiểu rõ, có điều hương phong thuần phác như vậy rất cảm động lòng người, hắn mỉm cười nâng chén hòa cùng, tuy nói thân mang công vụ không dám uống nhiều, nhưng vẫn uống mấy ngụm lớn, rượu kia thơm ngọt thuần túy, hậu kình đủ nhẹ, thật sự là hương vị rất ngon.

Ông lão uống rất được, Dương Lăng nhấp ba ngụm, ông lão đã uống ba chén to rồi. Nhà người Dao không có trà, trước nay đều lấy rượu thay trà, khi bọn họ trồng trọt uống rượu, khi đốn củi uống rượu, khi xem kịch cũng uống rượu, rất nhiều người mỗi ngày đều phải uống ba bốn cân, chút rượu này dĩ nhiên là không đáng gì.

Dương Lăng uống rượu rồi lại nói rõ ý đồ đến đây với Quản sự thủ. Quản sự thủ vội thuật lại cho Thiên trưởng công. Nghe thấy lời Dương Lăng, ông lão nhíu lại hàng mày trắng đã rụng sạch rồi, ông ta vuốt chòm râu dài nói mấy câu với Quản sự thủ, Quản sự thủ dịch lại nói: -Thiên trưởng công nói, hai ngày trước người vào núi thăm dò quay về nói, đích thực là có mấy người mà ngài nói vào núi, bây giờ là thượng khách của Dao vương Bàn Khất Thực trong núi, nghe nói Dao vương còn có ý muốn chiêu y làm con rể, không ngờ y lại là tội phạm bỏ trốn.

Dương Lăng vội nói: -Đúng vậy, triều đình vốn muốn động binh đánh dẹp, nhưng ta từng đến đây, nhỉn thấy dân phong nơi này chất phác, dân chúng yên vui, Thiên trường công nhiệt tình đãi khách, thực không muốn dấy lên chiến hỏa ở đây. Sinh Dao trong núi cách biệt với bên ngoài, chỗ ở hiểm trở, cũng chỉ có quan hệ nhiều với các vị hơn thôi. Thiên trưởng công lão nhân gia đức cao vọng trọng, có thể mời lão nhân gia phái người vào núi nói chuyện với Dao vương trong núi giao ra phạm nhân kia hay không?

Sắc mặt của Quản sự thủ thận trọng hẳn lên, y nói chuyện cực nhanh với lão đầu tóc trắng thật lâu, mới lộ vẻ khó khăn nói:

-Thiên trưởng công nói, ông ấy đã hiểu ý của ngài, Ninh Vương muốn đoạt tài sản của cháu ông ta, bây giờ đã bị trừng phạt, nhi tử của ông ta chỉ dẫn theo mấy người gặp nạn đến đây, vua của Đại Minh vì sao còn không chịu buông tha vậy? Dù sao cũng là huynh đệ thúc bá, bỏ qua cho y thì có quan hệ gì đâu?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.