Lúc này, cánh cửa khẽ vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói dịu dàng của Công chúa Vĩnh Phúc vang lên:
– Quốc công, bổn Công chúa là Vĩnh Phúc. Ta vào được chứ?
Trong tình thế cấp bách, Dương Lăng liền lật chăn ra, vội nói:
– Vào, mau trốn sau lưng ta, vào đi!
Hắn thấy Chu Tương Nhi do dự, câu cuối gần như là gào lên, Công chúa Vĩnh Phúc nghe thấy thế liền nói:
– Được, vậy ta vào đây.
Chu Tương Nhi đỏ bừng mặt lên vẫn đang lắc đầu, vừa nghe thấy lời này cũng không dám chần chừ nữa, liền bò lên giường, lăn ra sau người Dương Lăng. Công chúa Vĩnh Phúc mở cửa phòng, khi bóng người đi qua tấm bình phong, Dương Lăng cũng đã đặt chăn xuống, giấu Chu Tương Nhi bên trong ….
Chu Tương Nhi nằm phía sau Dương Lăng, hai tay nắm chặt lại đặt trước ngực. Trong ngực như có tiếng trống trận vang lên. Dương Lăng đang sốt, trong chăn vốn đã nóng lại còn khí không lưu thông. Nàng ở bên trong thở cũng không dám thở mạnh, quả thực sắp không ổn rồi, chỉ còn biết lặng lẽ hé chăn mở một đường nhỏ, lẽ lưỡi hít khí vào.
Dương Lăng làm ra vẻ muốn xuống giường, nhưng “giãy dụa” hồi lâu cũng không ngồi dậy được. Công chúa Vĩnh Phúc không biết nội tình, còn nghĩ hắn bị bệnh nặng như vậy, liền bước lên đỡ hắn, dịu dàng nói:
– Quốc công không cần phải câu nệ, ngươi nằm cũng được, bệnh nặng như vậy không cần phải đứng lên làm gì.
Nàng thấy Dương Lăng thở dồn dập, mặt đỏ bừng lên, cố gắng ngồi dậy mà không ngồi dậy nổi, vẫn chưa hiểu người này là trong lòng có quỷ, bị nàng dọa cho sợ hãi, còn cho là hắn bệnh nặng. Nói xong, trong đôi mắt đẹp đầy nước ang ang.
Dương Lăng từ ngày đi cùng tới Lâm uyển, liền biết vị Công chúa này đã có tình cảm với mình, chỉ là vừa nghĩ tới cảnh trong mơ Hoàng đế Chính Đức đột biến gen, hóa thân thành rồng lửa phun lửa, hắn liền rét run người lên, cho nên thực sự không muốn động tới nàng. Nhưng bây giờ thấy bộ dạng này của cô nương nhà người ta, hắn cũng có chút mềm lòng.
Dương Lăng dịu dàng nói:
– Công chúa đừng lo, Dương Lăng luyện tập võ công, khí công nội gia cũng đã gần hai năm rồi, cơ thể cường tráng vô cùng, không phải là thư sinh sức trói gà không chặt. Kỳ thực khi ta từ dưới nước lên, nếu chạy một vòng dài giống như các quân sỹ, khí lạnh tán bớt đi thì đã không sao rồi. Chỉ vì nhất thời sơ suất, mới bị phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi ngay.
Công chúa Vĩnh Phúc gật đầu, có chút ngượng ngừng lau nước mắt. Công chúa Tương Nhi ở sau lưng Dương Lăng, đưa bàn tay ngọc ra vạch lên lưng hắn một chữ:
– Đại ngốc, mau nghĩ cách để tỷ tỷ đi đi, người ta sắp chết ngạt rồi!
Dương Lăng ngưng thần nhận ra chữ viết của nàng, nhất thời không nói chuyện, Vĩnh Phúc thấy, tựa như Dương Lăng đang nhìn dung nhan của nàng, không khỏi ngượng ngùng. Nàng thẹn thùng nói:
– Sao Quốc công lại nhìn ta như vậy?
– Hả? Ờ!
Dương Lăng trong lúc bệnh tình không có tinh thần, liền tiện miệng nói bậy:
– Dương mỗ thấy trang dung xinh đẹp của Công chúa đã quen rồi. Hôm nay mặc trang phục của cô gái bình thường, có chút khác lạ, khiến tim đập loạn nhịp, xin điện hạ thứ tội.Công chúa Vĩnh Phúc nghe mà thấy trong lòng thích thú, sớm đã vui mừng vô cùng rồi, sao có thể trách tội hắn được? Nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, khóe miệng lộ rõ nụ cười đắc ý, không nói thêm gì nữa.
Dương Lăng thấy cổ nàng cúi xuống, trắng ngần, làn da dưới ánh nắng mặt trời xuyên vào ánh lên màu hồng nhuận, mịn màng, rèm mắt cúi xuống khẽ rung lên, thể hiện rõ tư thái xao động lòng người, tim hắn đập thình thịch, nhất thời thực sự ngây người ra nhìn.
Hương thơm tỏa ra, yên tĩnh không nói gì. Hai trái tim hoang mang không biết nên tìm đề tài gì. Công chúa Chu Tương Nhi trốn sau lưng Dương Lăng, nghe thấy hắn khen Vĩnh Phúc, mới vừa rồi mình cho hắn xem bộ quần áo mới, hắn lại không hề tỏ ý gì, không khỏi thấy ghen tức, liền đưa tay ra nhéo một cái lên thắt lưng hắn.
Dương Lăng đau kêu lên một tiếng “ai da”. Công chúa Vĩnh Phúc đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó, vừa nghe thấy thế liền nói:
– Sao thế?
Dương Lăng nghiến chặt răng lại nói:
– Ồ, ừ … Công chúa xuất cung đã bẩm báo với Hoàng thượng chưa? Người tới thăm, thần cảm kích vô cùng. Nhưng nếu Hoàng thượng không biết hành tung của Công chúa, không khỏi lo lắng cho người. Chuyện này … như vậy thần cũng không đảm đương nổi. Bệnh tình của thần không có gì đáng ngại, Công chúa nên sớm hồi cung thì hơn.
Vĩnh Phúc thấy hắn đuổi khách khách khí như vậy, trong lòng không khỏi thấy buồn. Hắn vừa rồi còn bạo dạn nói với mình mấy câu, liền dọa mình thành bộ dạng này, còn không phải vì thân phận Công chúa của mình. Lớp giấy che cửa sổ này mà không rách, tới khi nào hắn mới dám đón nhận tình cảm của mình đây?
Lẽ nào nhất định phải theo chủ ý của Vĩnh Thuần, làm một cái bẫy để hắn cắn câu? Nam tử hán đều có lòng tự trọng của mình. Nếu sau này bị hắn phát hiện ra là mình đã lừa hắn, cho dù là hắn không dám nổi giận, nhưng từ đó cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với mình. Đó chẳng khác nào tự giết mình rồi sao?
Nghĩ tới đây, Vĩnh Phúc không biết làm thế nào để lấy lại dũng khí, có lẽ là phòng tối đã che giấu đi rồi. Nàng bỗng nhiên lấy hết dũng khí nói:
– Dương Lăng, ngươi … ngươi lẽ nào thật sự không biết Chu Tú Ninh ta có tình ý với ngươi sao?
Dương Lăng vừa nghe thấy lời này bỗng ngây người ra. Chu Tương Nhi phía sau cũng giật mình. Lát sau, Dương Lăng mới lắp bắp nói:
– Điện hạ, người … người nói gì?
Công chúa Vĩnh Phúc mím chặt môi lại nói:
– Khi ngươi chọn Phò mã cho ta, ta đã chấp nhận số mệnh rồi, đau lòng mà chết tâm rồi. Ta đã chấp nhận rồi. Nhưng ngươi đã vạch trần được âm mưu của Ảm Dạ, mang lại hy vọng cho ta. Ngươi có biết không? Ta đã từng bày tỏ ý nguyện muốn làm vợ ngươi trước mặt ba vị đại học sỹ và mẫu hậu.
Nàng nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay. Mặc dù giọng nói bình tĩnh, cơ thể lại run lên cầm cập:
– Mẫu hậu lấy lý do ngươi đã cưới vợ rồi, Công chúa không thể gả được nên không đồng ý. Ta lúc này mới tới hoàng am tu hành, chỉ là muốn thoát khỏi thân phận Công chúa này.
– Dương Lăng, như vậy vẫn không được sao? Ngươi còn muốn ta phải làm thế nào, ngươi mới cam lòng?
Giọng nói đó nói rất buồn bã, Dương Lăng nghe thấy thế trong lòng run sợ. Hắn không ngờ tất cả mọi hành vi của Công chúa Vĩnh Phúc đều là vì hắn.
Dương Lăng thấp giọng nói:
– Điện hạ, Dương Lăng nào có đức có tài gì? Hơn nữa, Hoàng thượng ….
– Hoàng huynh đều biết, đã xây dựng hoàng am bên cạnh Quốc công phủ ngươi, chính là chủ ý của hoàng huynh. Hoàng am đó … hoàng am đó, ngươi nhìn có giống một am ni cô không?
Công chúa Vĩnh Phúc mặt đỏ bừng lên. Nàng thẹn thùng nhìn đi chỗ khác nói:
– Đó là … đó là hoàng huynh đặt đồ cưới cho ta.
Dương Lăng ngây người ra, hồi lâu sau, Công chúa Vĩnh Phúc mới thấp giọng nói:
– Sao ngươi không nói gì? Bây giờ ngươi còn muốn trốn tránh ta nữa sao?
– Ta … ta ….
Trong lòng Dương Lăng thầm kêu khổ: “Ta nào biết còn có chuyện này xảy ra? Hoàng thượng đã đồng ý rồi, đừng nói nàng tìm người yêu thương, cho dù là xấu xí, tính nóng như lửa, ta cũng không dám không cần. Nhưng bây giờ … bây giờ phía sau ta còn có một vị Công chúa. Hoàng thượng còn rộng lượng hơn nữa, người cũng có thể gả cả hai vị Công chúa vào Dương gia sao?”
Công chúa Vĩnh Phúc lấy hết dũng khí để nói ra tiếng lòng, lại thấy Dương Lăng ngẩn người ra như vậy, trong lòng không khỏi đau khổ. Nàng đứng lên nói:
– Lẽ nào … trong lòng ngươi, từ trước đến giờ chưa từng thích ta? Thôi đi. Tất cả đều là Vĩnh Phúc ta đa tình, ta ….
Nàng không thể nói tiếp được nữa, nước mắt giàn dụa đang muốn quay người đi, Dương Lăng liền kéo tay nàng lại, nói:
– Công chúa, ta … chỉ là sợ chuyện này, nhất thời có chút bất ngờ, không phải là vô tình với Công chúa.
Trong lòng Công chúa Vĩnh Phúc liền vui vẻ, hai mắt sáng lên nói:
– Ngươi … ngươi thích ta?
Một cũng là đuổi, hai cũng là buông, Dương Lăng quyết định “đập vỡ bình”.
Công chúa Vĩnh Phúc vì hắn mà tới bước này, vậy thì tuyệt đối không thể phụ lại người ta được. Hơn nữa Hoàng thượng cũng là có ý này, muốn từ chối cũng không thể được. Điểm mấu chốt bây giờ là ở phía Chu Tương Nhi.
Giữa hắn và Chu Tương Nhi đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy. Nếu là phụ nữ ở thời hiện đại thì không có chuyện gì. Nhưng Chu Tương Nhi dù có mạnh mẽ cũng vẫn là phụ nữ triều Đại Minh. Nếu nói một câu mà vứt bỏ nàng không màng tới, có lẽ nàng không phải tự sát thì cũng tự vẫn. Nha đầu đó lại càng không thể bỏ rơi được.
Vì kế hoạch hiện giờ, chỉ có thể đi từng bước một. Chuyện cả đời của hai vị Công chúa có liên quan tới mình, cố nhiên là phải mạo hiểm rồi, nhưng cũng phải có hơn một phần đảm bảo, cái gọi là nhiều hơn một con rận cũng không thấy ngứa nữa, khoản nợ hơn không lo, lợn chết còn sợ nước sôi sao?
Công chúa Vĩnh Phúc thấy hắn kiên định gật đầu, không khỏi rơi lệ. Lần này lại là nước mắt vui mừng, khổ tận cam lai, cuối cùng đã định. Niềm vui bất ngờ đó cũng đã tràn đầy trong ngực nàng.
Vĩnh Phúc nhẹ nhàng lau nước mắt, thấp giọng nói:
– Ta biết, phu nhân của ngươi … ai nấy đều là những người phụ nữ cực kỳ xuất sắc. Ta ngoài thân phận Công chúa ra, kỳ thực không có điểm nào mạnh hơn họ. Tính cách của ta rất buồn, Vĩnh Thuần và Tương Nhi cũng đáng yêu hơn ta. Ta cũng không muốn ỷ lại vào thân phận này để yêu cầu ngươi điều gì. Ở bên ngươi, suốt đời nhốt mình trong chiếc lồng vương phủ của ngươi. Chỉ cần ngươi … ngươi đối xử với ta tốt như họ là được. Như vậy ta cũng hài lòng rồi.