Trong lều, tiếng đàn ngựa thê lương vẫn tiếp tục, một con lạc đà cao lớn nằm ở trong lều, bên cạnh có mấy du mục bao quanh nó. Có người khẽ vỗ vỗ lên đầu lạc đà. Có người lại khe khẽ hát. Tiểu Vương gia Ngân Kỳ ngồi xổm một bên, xoa xoa lạc đà mẹ, giọng ca vẫn tiếp tục không ngừng. Tay nàng cũng vẫn không ngừng nghỉ.
Bên cạnh đầu gối nàng, một chú lạc đà còn vừa mới chào đời. Chú lạc đà còn gày còm ốm yếu, ánh mắt sợ hãi, mong chờ nhìn lạc đà mẹ, lại không dám tiến lên.
Tộc trưởng Tát Nhân Cách Nhật của bộ lạc này là một thúc thúc bà con xa của Ngân Kỳ. Ngân Kỳ vì muốn thuyết phục thủ lĩnh Thái Ninh Vệ là A Cổ Đạt Mộc đừng có lòng khác, vừa mới đích thân tới thăm Thái Ninh Vệ. Trên đường trở về đã đi qua đây, liền tới thăm thúc thúc.
Một con lạc đà mẹ của nhà thúc thúc vừa mới sinh con lạc đà con. Vốn lạc đà chào đời phần lớn là vào mùa xuân. Chú lạc đà này lại sinh vào vào mùa đông giá lạnh. Hơn nữa do vì khó sinh mà đã dẫn tới con đau dữ dội. Sau khi sinh hạ lạc đà con, nó không chắc đã còn có sữa cho con bú. Dù lạc đà con có tiếp cận đến cũng sẽ bị nó đá cắn đuổi ra. Tiếc là lạc đà con rất yếu ớt, tiếp tục như vậy thì căn bản không thể qua được mùa đông.
Tình hình này trong đại mạc theo phong tục truyền thống, mục dân sẽ đánh đàn vuốt ve, an ủi lạc đà mẹ, vuốt ve núm vú, trấn an tâm tình của nó, cho tới khi nó đồng ý cho lạc đà con tới gần. Ngân Kỳ thấy chú lạc đà con đáng thương đó, liền xung phong nhận việc, cùng thúc thúc làm nghi thức này. Trong khi làm nghi thức này không thể dừng lại được. Nếu không sẽ mất hết nàngng sức lúc trước, lạc đà con cũng sẽ không được mẹ thừa nhận.
Ở đây là địa bàn của Thái Ninh Vệ. A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ có đủ điều kiện để thấy không cần phải đầu hàng dựa vào Bá Nhan Mãnh Khả. Chỉ là y có ý ủng binh tự trọng. Hai bên có ý chiếm lợi. Mà bBá Nhan Mãnh Khả hiện tại cũng có không ít địch mạnh. Xuất phát từ điểm này, trên thảo nguyên mịt mờ, vùng đất giáp giới của hai bên bọn họ tiếp nhận đều có sự trói buộc nghiêm ngặt nhằm tránh xảy ra tranh chấp, cho nên không thể nào là nhân mã của Bá Nhan.
Ở đây không thể xuất hiện đại quân Bá Nhanh. Ngân Kỳ nhất thời lại không nghĩ tới Bạch Y Quân từ Trung Nguyên chạy ra. Cho nên vừa mới nghe thấy tiếng ngựa chiến ngoài trại chạy tới vẫn không quan tâm. Lúc này vừa nghe nói là mã tặc lại càng thấy yên tâm hơn. Chỉ dựa vào một nghìn hai trăm thị vệ dũng mãnh của nàng, làm gì có đội mã tặc nào dám mạo phạm.
Trưởng thị vệ liền nói:
– Vương gia, mã tặc tới rất nhiều, sơ sơ cũng có khoảng một nghìn tám trăm người. Nếu không phải mấy đội mã tặc liên thủ, vậy thì nhất định là Bạch Y Quân của Trung Nguyên rồi. Thân phận của Vương gia tôn quý, không thể mạo phạm dễ dàng được, vẫn cùng đám thuộc hạ rời đi thì hơn.
Thúc phụ bà con xa của Ngân Kỳ Tát Nhân Cách Nhật vừa nghe xong vô cùng căng thẳng, liền nói với Ngân Kỳ:
– Vương gia, mau rời khỏi đây đi.
Trong lòng Ngân Kỳ cũng thầm kinh ngạc. Nhưng vẫn nói:
– Không nên hoảng hốt, tiếp tục đi, dù không phải vì con lạc đà nhỏ đáng thương này, ta cũng không thể bỏ đi như vậy, bỏ mặc các ngươi bị mã tặc cướp bóc.
Đúng lúc này, lại có một người thị vệ xông vào trướng, xoa ngực thi lễ nói:
– Vương gia, hai lộ nhân mã bên ngoài hình như là không phải cùng một bọn. Một cánh gần nghìn người không tấn nàngng chúng ta. Ngược lại còn giúp chúng ta đối phó với mã tặc. Hiện giờ đám mã tặc đó đã sắp bị tiêu diệt rồi.
Ngân Kỳ mừng rỡ, vừa tiếp tục xoa núm vú lạc đà, vừa vui mừng nói:
– Rất tốt, mời vị thủ lĩnh bộ lạc trượng nghĩa ra tay tiêu diệt mã tặc đó vào trướng gặp ta. Bổn vương phải ban thưởng cho hắn ta. Hắn ta có lẽ là bộ hạ của A Cổ Đạt Mộc.
Nhân mã của Hồng Nương Tử cùng với thị vệ của Ngân Kỳ đều là chiến sỹ kiệt xuất nhất trên thảo nguyên. Mặc dù đám mã tặc đó hung hãn không sợ chết, nhưng luận về chiến lực thì căn bản không phải ở cấp bậc, mà bị hai lộ cường binh đánh tới, đám mã tặc vốn rất mạnh này lập tức hoang mang bỏ chạy đạp lên đống thi thể phía dưới.
Thị vệ của Ngân Kỳ Ba Căn ra hiệu bộ hạ đặt đao thương xuống. Sau đó vẻ mặt tươi cười ngồi trên ngựa mà không tiến lại gần Thôi Oanh Nhi, xoa ngực thi lễ nói:
– Xin chào, bằng hữu tôn quý, thủ lĩnh của chúng ta mời ngài vào trướng để bày tỏ lòng biết ơn về việc trợ giúp của ngài.
Gã nói tiếng Mông Cổ. Hồng Nương Tử căn bản nghe không hiểu, may mà Hồng Nương Tử đã đàm phán cùng với Bá Nhan, bên cạnh cũng mang theo mấy bộ hạ của Mông Cổ mới thu phục được gần đây. Những người Mông Cổ này quanh năm tìm kế sinh nhai ở gần người Hán, đều tinh thông hai ngôn ngữ Hán Mông. Họ lập tức thấp giọng nói với Hồng Nương Tử vài câu. Hồng Nương Tử có chút kỳ lạ:
– Trong trướng này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cao ngạo lớn như vậy, không ngờ vẫn chưa từng lộ diện?
Nàng suy nghĩ một hồi, khẽ mỉm cười, trở mình xuống ngựa.
Ba Căn thấy nàng nghe người ta phiên dịch, lại thấy tướng mạo của nàng cũng đã đoán được nàng là người Hán. Thấy nàng vẫn không hề sợ hãi một mình theo gã đi, không khỏi lộ rõ vẻ khâm phục. Đi tới trước trướng, gã mở rèm trướng ra, cung kính nói:
– Khách nhân tôn quý, mời vào!
Thôi Oanh Nhi bước nhanh vào trướng, thấy tình hình trong trướng không khỏi sửng sốt. Ngân Kỳ quay đầu lại nhìn nàng một cái. Vừa nhìn thấy người Hán này bước vào trướng dù cũng ăn mặc cải trang thành người Mông Cổ, nhưng mi thanh mắt tú, trên thảo nguyueen không có thanh niên nào tuấn tú như vậy. Tròng mắt không khỏi đảo đảo.
– Đây là …?
Thôi Oanh Nhi nghi ngờ nói với thị vệ Ba Căn.
Ba Căn đổi sang tiếng Hán giải thích qua với nàng một lượt. Thôi Oanh Nhi lúc này mới thoải mái hơn. Ba Căn khoát tay nói:
– Ngài xin ngồi ở đây, thủ lĩnh của chúng tôi sẽ tới tiếp ngài ngay.
Gã đặt chiếc chăn ở chính giữa chỗ ngồi. Đó là vị trí của khách nhân tôn quý nhất hoặc chủ nhân mới có thể ngồi. Thôi Oanh Nhi cũng có hiểu biết chút ít về những lễ tiết này. Nàng khẽ mỉm cười, không bước lên trên, mà bước sang bên phải vài bước, theo phong tục tập quán của người Mông, nam phải nữ trái, không thể ngồi linh tinh được.
Hồng Nương Tử thoải mái ngồi xuống mấy án phía sau khoanh chân lại, cười nhìn họ bao quanh con lạc đà đó ca hát, đánh đàn, xoa nắn núm vú. Dưới sự quan sát bởi đôi mắt sắc bén của nàng, Ngân Kỳ có chút cảm giác không thể che giấu được. Nhưng hai mắt nàng lại không chịu sự khống chế mà lén nhìn về phía Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử cũng chú ý thấy nàng nương xinh đẹp này đang nhìn trộm mình. Nàng mặc một chiếc áo bào long màu xanh đậm, vạt phải, thêu viền hoa, cao cổ, thắt lưng cùng màu, mang theo một thanh loan đao nạm đầy đá quý. Tóc được chia ra ở giữa, quấn lên thành hai túm. Chân tóc còn có hai viên châu lớn, hơi rủ xuống dưới, đính đầy mã não, san hô, ngọc bích.
Cách ăn mặc như vậy rất xinh đẹp, khi nghiêng đầu sang bên, cặp mắt lay động lòng người kia giống như là hai viên đá quý sáng nhất được trang trí trên đầu. Ánh mắt nhìn lén đó giống như ánh sáng phát ra từ đá quý. Hồng Nương Tử không khỏi mỉm cười với nàng, không ngờ nụ cười này lại khiến cho Ngân Kỳ sợ hãi, cúi thấp đầu xuống không dám ngẩng lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.