Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 1046: Chương 432-2: Ngọc nát (2) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 1046: Chương 432-2: Ngọc nát (2)

Ninh Vương gật đầu, bùi ngùi nói:

– Lòng Trẫm đang rối như tơ vò, thực sự không có chủ ý, hai khanh tự đi xử lý đi.

Lưu Dưỡng Chính và Trương Luân chắp tay lui ra, đi dặn dò binh lính dựng trại, lấy nước nấu cơm. Những binh lính đó lấy nước từ bên hồ, chặt lau sậy làm củi, đốt khắp nơi, một cảnh lửa hồng nổi lên. Điều này đã thực sự khiến cho sỹ khí của đội ngũ vốn thấp đê mê liền tăng lên vài bậc.

Ninh Vương nâng cao tinh thần, thể hiện bộ dạng điềm tĩnh, cùng mấy người Vương Tăng Vũ, Lý Tả Đồng đi tuần tra doanh trại, hỏi thăm quan binh, men theo hồ đi về phía tây. Đúng lúc muốn quay lại, một thị vệ nhìn thấy trên mặt hồ mù sương có mấy chiếc thuyền đang đi tới, không khỏi kinh hãi thốt lên:

– Có mai phục! Có mai phục! Chạy mau chạy mau!

Đệ tử vừa mới thu phục của Vương Tăng Vũ đã trở thành con chim trên đầu dây cung. Y vốn chính là sơn tặc thủy đạo, kinh hãi kêu lên:

– Nước nổi lên rồi, sánh vai nhau cùng chết!

– Xé đầu ngươi!

Vương Tăng Vũ xòe tay ra ra cho một mưa bạt tai. Mặc dù trong lịch sử của Vương đại sự công là giả thần giả thánh, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho y hiểu về đạo lý hành quân cơ bản: Ninh Vương quân vốn chính là đám quân ô hợp. Dưới tiền đề thảm hại luân phiên, đặc biệt đối phương là chân long thiên tử đích thân cầm quân, đối với các binh linh đã tạo thành sự uy hiếp về tâm lý nghiêm trọng rồi.

Nếu đây là ban ngày, lúc này muốn chạy có lẽ cũng vẫn thông thạo địa hình. Hiện tại là ban đêm, chỉ cần hạ lệnh chạy trốn, binh lính căn bản không tìm được chủ soái ở đâu. Khi trời vừa tối bên cạnh còn có thể còn lại ba nghìn người, lúc này quyết không thể chạy trốn tiếp được nữa, duy có một cách là quyết tử chiến đấu.

Vương Tăng Vũ cầm một thanh đao trong tay, lớn tiếng quát:

– Đêm hôm khuya khoắt, quan binh hỏa khí khó mà phát huy. Nào, theo ta xông lên, tập trung toàn bộ cung tiễn thủ, không được để bọn chúng lên bờ.

Hồng Anh hội vẫn có chút một số là trong giáo đồ. Vừa nghe thấy Đại sư công hiệu triệu, lập tức quơ đao giơ lên, xông lên về phía y. Trong miệng đệ tử Hồng Anh hội xông lên đầu vẫn luôn tâm niệm một từ, lấy khẩu quyết đó của Hồng Anh hội làm thần chú, lớn tiếng quát:

– Hồng Anh thiên hạ, đại nhật viên mãn, cung thỉnh tổ sư lỵ lâm ngã thân! Thiết mi thiết nhãn thiết kiên hung, nhất hào khẩu giác bất thông phong ….

Đội thuyền trên mặt hồ cũng có người hô lớn:

– Các huynh đệ, Lượng Thanh Tử, Điều Tử tảo, Phiến Tử Giảo, nhân lúc đêm tối đi rộng ra!

Vương Tăng Vũ nghe thấy khẩu thiết này không khỏi ngây người ra:

– Đây liệu có phải là quan binh của triều đình không?

Y liền thốt lên:

– Không được bắn tên, tất cả không được bắn tên.

Ninh Vương quân vốn không có bao nhiêu cung tên, lác đác đặt mấy mũi tên xuống. Vương Tăng Vũ vừa hô lên, cung tiễn thủ liền dừng lại. Vương Tăng Vũ quay về phía sông hô lớn:

– Đối diện là người nào? Mau xưng tên báo họ đi, chớ tự lầm!

Y vừa hô xong, một giọng ngạc nhiên vui mừng đối diện vang lên:

– Là Vương Tăng Vũ Vương đại ca sao?

Vương Tăng Vũ kinh ngạc nói:

– Chính là Vương mỗ, ngươi là người phương nào?

– Ta là Đại Cẩu Tử đây!

Hai bên cùng hô lên với nhau, xác nhận thân phận của cả hai. Trên thuyền cũng sáng lửa lên, trước tên là từ từ đưa thuyền qua, tới bờ sông mấy tên trên thuyền nhảy xuống. Khi ánh lửa cháy lên, khuôn mặt được hiện lên rõ rang, chính là Phó đô đốc thủy quân Ninh Vương Đại Cẩu Tử. Vương Tăng Vũ không khỏi vui mừng vô cùng, liền bước lên phía trước vài bước, hai tay nắm chặt lấy nhau.

Bộ tốt Ninh Vương chạy trối chết và thủy quân Ninh Vương bị rơi xuống nước không biết tên dã hội hợp ở nơi này. Hai người vừa vui mừng vừa ngạc nhiên ân cần hỏi thăm nhau vài câu. Đại Cẩu Tử liền lệnh cho thủ hạ đưa nhân mã tới, mình thì vội vàng đi gặp Ninh Vương.

Dưới sự bảo vệ của thân binh, Ninh Vương sớm đã chạy xa rồi. Lão không biết triều đình đã đặt bao nhiêu quân mai phục ở đây, đang sợ hãi, chỉ nghe thấy Vương Tăng Vũ gọi lớn:

– Hoàng thượng, hoàng thượng, chuyện vui rồi, là Phó đô đốc Đại Cẩu Tử và nhân mã của chúng ta!

Ninh Vương vừa nghe thấy nhân mã thủy quân đã bị mất liên lạc giờ đã tìm thấy, không khỏi vui mừng, liền chạy tới bên hồ. Hai bên lại hàn huyên với nhau. Hóa ra sau khi Đại Cẩu Tử binh bại, do vì thuyền dọc ngang trên sông, quân thủy triều đình công kích cũng mất thời gian và bị cản trở tốc độ hành quân của họ. Đại Cẩu Tử nhân cơ hội dẫn đội thuyền phía sau chạy thoát, chạy thẳng tới nơi này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.