Ngũ Văn Định dâng tấu tố cáo Ninh Vương tạo phản: “ Ngày 25 tháng 9 năm Chính Đức thứ 2, thần Ngũ Văn Định phụng sắc: Dời thăng đồng tri Thành Đô Ngũ Văn Định làm tri phủ phủ An Khánh Nam Trực lệ, lập tức thi hành, khâm thử.” Thần tuân chỉ, này 27 tháng 9 khởi hành đến Nam Trực Lệ, nhận chức tri phủ An Khánh, tính đến ngay đã là hơn hai tháng rồi.
Ngày 12 tháng này, có đào quan Cửu Giang là Chân Tình Không bẩm Ninh phủ xưng loạn, giết chết Tuần phủ Lâm Tuấn, Án sát phó sứ Chung Lương Minh, còn quan viên tam ti, quan viên lớn bé trong các phủ huyện nếu như không phục tùng thì đều bị trói lại, hiện tại không biết sống chết ra sao. Các ấn tín trong nha môn đều bị tịch thu, kho lương trống không, tất cả trọng tù đều được phóng thích, lên thuyền bè xuôi về Giang Nam, nói rõ là đến Nam Kinh.
Thần không thắng được sự sợ hãi, lại lo sợ đến dòng họ Hoàng thất, vì chuyện có liên quan đến một đạo phiên vương nên thần không dám tin bừa, lập tức phái thám mã đi điều tra, nhưng tất cả đều như mò kim đáy bể, tay không trở về. Hiện tại, Ninh Vương quả nhiên phát binh tấn công, chiêu mộ 15 vạn người, tinh kỳ che lấp mặt trời, hiệu lệnh như mây, chư phủ đạo chưa phụng chiếu mệnh, tất cả đều tự bảo vệ lãnh thổ của mình, không dám mạo hiểm đến giúp, thần chỉ còn cách chiêu mộ quân dân vùng lân cận, ngoan cố chống lại.
Hiện tại, quân Ninh Vương đã tấn công thành được ba ngày, thần triệu tập binh lính và lương thực, kêu gọi nghĩa dũng, tập hợp, đoàn kết mọi người, nâng cao nghĩa khí trung nghĩa, cực nhọc ngày đêm tuần thành. May mắn có được thiên uy của Hoàng thượng, dân chúng trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng khiến cho quân Ninh Vương không tiến lên được. Nhưng Ninh Vương thế lực hùng hậu, hơn nữa đến đâu cũng dán hịch với lời lẽ vô lễ, ngông cuồng, ngụy tạo phụng theo khẩu dụ của Thái hậu, mượn chuyện cốt nhục của Hoàng thượng và Chu thị làm cớ thảo phạt, mưu đồ tiến quân vào kinh thành, mê hoặc lòng người. Quan lại vùng Giang Tây đều hi vọng có người phụ trợ chống lại kẻ tặc.
Quân tặc với binh hùng tướng hậu bao vây thành đã nhiều ngày, cô thành An Khánh tràn ngập nguy cơ. Ninh phủ nghịch mưu, dù có lấy được phía bắc chúng cũng không hài lòng, nhất định sẽ còn muốn tấn công lưỡng Chiết, phía nam thì quấy nhiễu Hồ, Tương,ý đồ ngăn cách hai miền nam bắc, cướp bóc vùng Mân, Quảng để bổ sung quân tư. Nếu như không khống chế được chuyện này, cần cấp binh hùng tướng mạnh, đánh cho quân phản tặc không kịp trở tay. Thần ngày ngày nhìn lên trời cao, mong cho viện binh mau tới, để mà giải quyết tình trạng khốn đốn của đông nam. Cúi đầu kính mong Hoàng thượng mệnh tướng xuất sư, vì khó hưng bang, chưa chắc đã chỉ mỗi lần này.
Lại nói về lương bổng và lương thực của quân Nam Trực Lệ, đều dựa vào thuế của thương nhân buôn muối. Gần đây bởi vì hộ bộ gặp khó khăn trong việc chi tiêu, tiền chiêu mộ binh lính cũng không có, lòng quân khó mà an định, nếu như tình trạng này còn kéo dài, thì khó tránh được chuyện binh lính càn quấy gây chuyện, quyết tâm tiêu diệt phản tặc bình định phản quân, lấy gì để duy trì đây? Thỉnh cầu Hoàng thượng suy sét cẩn thận, sớm có phương án giải quyết.
Những chuyện có liên quan đến chuyện Ninh Vương mưu phản, thần Ngũ Văn Định xin dâng bản tấu chương này, kính mong Hoàng thượng hạ chỉ.”
Bản sao tấu chương của Ngũ Văn Định được mấy vị đại thần truyền tay nhau xem xét, sắc mặt của Hoàng đế Chính Đức tái nhợt đi nói:
– Chư vị ái khanh, các khanh có ý kiến đề xuất gì không?
Dương Đình Hòa tức giận bừng bừng nói:
– Ninh Phiên đời đời nhận được quốc ân, xưa nay đều kính cẩn cung thuận, Hoàng thượng cũng rất tin tưởng Ninh Vương, thường xuyên ban thưởng cốt chỉ để thể hiện thánh sủng, thật không ngờ hắn lại nuôi lòng bất chính, mưu đồ tạo phản. Thần cho rằng triều đình ngay lập tức phải điều động quan binh các phủ đạo, tập trung lực lượng đi bình định phân phản tặc, dựa vào khí thế sét đánh lôi đình để tấn công phản nghịch, chấn chỉnh quốc pháp.
Hoàng đế Chính Dức nghe xong đập bàn, giọng nói đầy căm hận:
– Đúng vậy! Tên tiểu nhân khẩu phật tâm xà, đến Trẫm mà lão cũng dám lừa gạt, dù Trẫm có moi gan móc ruột của lão, e rằng cũng khó nuốt trôi cục tức này.
Người mà Chính Đức tín nhiệm nhất cũng đã lừa gạt y, không cần phải nói thì mọi người cũng có thể hình dung ra cơn thịnh nộ đang bùng cháy dữ dội trong lòng y lúc này. Dương Lăng nhìn thấy vậy nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói câu gì.
Chuyện gì nên đến thì nó sẽ đến, cả ngày lúc nào cũng sống trong lo sợ nơm nớp, bây giờ thì lão đã thực sự phản rồi. Dương Lăng ngược lại rất bình tĩnh, tặc trong nước, bây giờ cũng chỉ có mỗi Ninh Vương mà thôi, mất đi sự hô ứng của Di Lặc giáo ở phương bắc, cộng thêm bản thân sớm đã sớm sắp đặt những tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu ở xung quanh vùng Giang Tây, cho nên lão ta cũng sẽ không gây nên phong ba gì.