Lý Sĩ Thực nhận lấy Thánh chỉ xem kỹ, đích thực là ý chỉ của Hoàng thượng ban ra, không khỏi kinh sợ biến sắc, nói: -Hoàng thượng muốn bắt Vương gia vào kinh điều tra? Đây rõ ràng là kế hoãn binh, chỉ cần Vương gia ôm may rủi tùy ý vào kinh thì đã đưa dê vào miệng cọp, là đánh hay là giết hoàn toàn không do chính mình nữa rồi.
Ninh Vương vuốt chòm râu, hừ nói: -Chỉ là chút tài mọn, bản vương dĩ nhiên nhìn ra được, hai vị tiên sinh, Đại Pháp sư, các vị thấy bản vương nên làm sao mới được đây?
Lưu Dưỡng Chính dậm chân nói: -Vương gia, bây giờ còn có thể ứng phó thế nào chứ? Chỉ có phản thôi!
Ninh Vương nói: -Chúng ta còn chưa chuẩn bị đầy đủ, lúc này tạo phản nắm chắc mấy phần đây?
Lý Đại Lễ ra vẻ đạo mạo, mặc đạo trang làm bật lên vẻ tiên phong đạo cốt, ông ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn phản ứng của mấy người, lúc nay mới khẽ mỉm cười nói: -Vương gia, điều kiện của ngài vẫn chưa đầy đủ, vậy triều đình thì sao? Triều đình càng không có chuẩn bị, mấy phen đại chiến với giặc Thát Oa, Phật Lang Cơ, Đô Chưởng Man đã tiêu hao thực lực của triều đình. Bây giờ triều đình đã thế suy sức yếu, không còn sức để đánh thêm một trận nữa, bằng không hà tất ra hạ sách này, không phái binh thảo phạt mà lại phái một đội Cẩm Y Vệ tới bắt người chứ?
-Hơn nữa phía chúng ta đã chiêu tập hơn mười năm, phủ Ninh Vương của cải như núi, đủ để chống đỡ quân lương cần thiết cho lượng lớn quân đội chinh chiến mấy năm. Binh trướng, giáp da, đao thương, thậm chí là pháo Phật Lang Cơ mà chúng ta lén lút chế tạo ra đều đã làm ra hơn chục kho, có thể nói là binh hùng lương đủ.
-Chương Châu, Đinh Châu và các dân tộc địa phương như Miêu, Xa ở một dải Nam Cán cũng kết minh với Vương gia rồi, lúc cần thiết có thể trở thành trợ thủ đắc lực. Vương gia binh hùng lương đủ, mà triều đình lại là ngoài mạnh trong yếu, tình thế bây giờ của Vương gia còn có lợi hơn nhiều so với “Yến Vương Tĩnh Nam” năm đó, một khi khởi binh thì lo gì đại sự không thành chứ?
-Nếu có ai không theo lập tức trảm không tha, đoạt lấy ấn tín để đuổi quan binh. Nếu trực tiếp bắc tiến vào kinh, thứ nhất cô quân xâm nhập có chút mạo hiểm, thứ hai đã sắp vào mùa đông, bất lợi cho nam quân ta. Chi bằng chúng ta trước tiên đánh hạ thủ đô thứ hai, Nam Kinh vốn có Lục bộ Cửu khanh, Vương gia chỉ cần đoạt được Nam Kinh, là lập tức có thể đăng cơ làm đế, đồng thời có được địa phương giàu có nhất nửa bên Giang Nam. Quan viên các phủ đạo Giang Nam thấy Vương gia thế lớn, người đi theo ắt đông, chúng ta đã có được năng lực tranh ngắn giành dài với Chính Đức rồi.
Ninh Vương nghe được thì gật đầu liên tục, Lưu Dưỡng Chính lại bổ sung nói: -Nam Xương là căn cơ của chúng ta, nơi đây có thể để lại một hai vạn người giữ thành, đồng thời phía nam Giang Tây mượn thế lực của các tộc thổ ty Miêu, Xa, thủ nơi nguy hiểm, thiết lập phòng tuyến. Phòng tuyến này chỉ thủ không công, chỉ cần có thể giữ được căn cơ của chúng ta, yểm hộ chúng ta tiến công phía nam là được.
Lý Tự Nhiên mỉm cười nói: -Thật ra thành Nam Xương kiên cố cực kỳ. Năm xưa Chu Văn Chính từng dẫn theo đội quân chưa tới vạn người thủ vững thành này, chống lại đại quân sáu mươi vạn người của Trần Hữu Lượng trong ba tháng ròng, bây giờ thì sao? Tướng lĩnh các phủ đạo xung quanh tuy là thân tín của Dương Lăng, nhưng Đại Minh khống chế rất nghiêm đối với các tướng sĩ, trước khi triều đình phái Khâm sai triệu tập tướng quân thống nhất điều động quân đội, bọn họ chỉ có thể bảo vệ phòng địa của mình, mà không thể tiến binh vượt tỉnh được.
-Quan lại địa phương Giang Tây dù có trung thành với triều đình cũng tuyệt đối không gom được một vạn binh mã, làm sao tiến công Nam Xương đây? Thành Nam Xương vững chắc khó công là, vẫn là điều động những Lang binh thiện chiến kia giúp chúng ta tấn công Nam Kinh thì hơn.
Ninh Vương vẫn rất để ý quê nhà, của cải mà ông ta tích góp ngang ngửa một nước đều ở đây cả, sao lại để mất đi được? Vội lắc đầu nói: -Không ổn, không ổn. Lưu tiên sinh nói rất phải, Nam Xương không thể để mất được. Bản vương có thể lấy hết binh mã bản bộ tiến công Nam Kinh, ở đây chỉ để lại năm ngàn binh tốt thủ thành, binh mã của những thổ ty kia tạm thời phòng thủ phía nam thì thích hợp hơn.
Lý Tự Nhiên nghe ông ta đồng ý lấy hết binh mã bản bộ, cũng liền không nói gì nữa. Mấy người thương lượng một phen, sau đó lập tức phân công nhay mà đi. Lý Tự Nhiên phụ trách điều binh khiển tướng, triệu tập thủ lĩnh hảo hán Tam Sơn Ngũ Nhạc nghị sự, chuẩn bị ngày mai tạo phản. Lưu Dưỡng Chính tự đi chuẩn bị binh giáp lương thảo, chuẩn bị sung làm quân lương. Lý Sĩ Thực trở về vắt hết óc để viết một bản hịch văn thảo phạt đủ để chống đỡ với mười vạn đại quân.
Ninh Vương thiên tuế là bận rộn nhất. Một mặt ông ta lệnh cho mấy đại quản gia đồng loạt động thủ sao chép thiệp mời, lấy lý do là sinh nhật ái thiếp, triệu tập quan viên các bộ Tam Ti của thành Nam Xương đến dự yến, lại phải tiếp kiến tướng lĩnh tâm phúc của thân quân Tam Vệ gặp mặt bàn bạc, ngày mai âm thầm sắp xếp phục binh trong phủ; đồng thời sai người triệu tập đám con cháu huynh đệ Quận Vương dốt nát kém cỏi đến, thống nhất ý kiến nội bộ, chuẩn bị đánh trận với quân phụ tử, huynh đệ ruột, giết cho tiểu Chính Đức thất bại thảm hại.
Đèn đuốc phủ Ninh Vương đốt suốt đêm không tắt, Chu Thần Hào muốn tạo phản một cách oanh oanh liệt liệt!