Mặt trời ngã về tây, từng đội từng đội binh lính ra ra vào vào, đang tiến hành thay quân thường lệ, xa xa nơi rừng sâu, hai người nằm trên chạc cây cao cao quan sát, trong quân doanh không có bất cứ tình huống khác thường nào, số lượng quan binh ra vào thay quân vẫn như thường.
Những binh lính kia mặc chiến y màu đỏ, đầu đội mũ mềm rộng vành có tua đỏ, khiên thủ, cung nỏ thủ, trường mâu thủ, hỏa súng thủ mang đủ các loại binh khí dài ngắn phối hợp với nhau, chủ yếu là để phòng thủ sơn khẩu.
Trên thực tế, quan ải này là một trong Bát Kính của Thái Hành, phòng thủ nghiêm ngặt nhất, binh lực trú đóng và sức chiến đấu vượt xa những quan ải nhỏ bình thường. Cho dù Bạch Y Quân đột phá vòng vây cũng không thể tự chui đầu vô lưới mà lựa chọn nơi này để vào núi, nhưng phòng thủ quân doanh thường lệ vẫn phải duy trì.
Quan binh thay quân rời khỏi cửa Viên Môn rồi, chúng binh tốt canh giữ bắt đầu vận chuyển cự mã thương, sừng hươu, bụi gai đồng loạt đặt ở đó, người trong rừng lại đưa tay ra hiệu cho người phía sau, người quan sát bọn họ ở nơi xa nhanh chóng xoay người bỏ đi. Hai người trên chạc cây vẫn yên lặng đứng ở đằng kia, giống như hai con thằn lằn, quần áo màu xám dán sát vào vỏ cây, không tinh ý nhìn thì căn bản không thể nào phát giác được sự tồn tại của bọn họ.
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh sao, vầng trăng, gió bắt đầu trở lạnh, quân doanh ra vào trong yên lặng. Canh hai, quan binh của dân đoàn Thái Nguyên lặng lẽ rút khỏi trận địa, để lại đại doanh trống rỗng.
Các tín đồ Di Lặc giáo tổng cộng một vạn năm ngàn người, chia thành năm đội quân trước sau trái phải trung dựa theo thể chế của Vệ Sở binh, lại âm thầm tách thành mười hai hương đường theo quy định của Di Lặc giáo, do mười hai vị Hương Đường chủ khống chế. Những người này là toàn bộ lực lượng nòng cốt mà Di Lặc giáo khổ tâm bồi dưỡng trong mấy mười mấy năm qua.
Trên đỉnh núi của doanh địa dân đoàn Thái Nguyên, có người xách đèn lồng lắc qua lắc lại với rừng cây tối đen, khẽ nghiêng, đối phương cũng truyền lại tín hiệu đèn lồng giống như vậy, Trình Lão Thực dẫn theo quân tiên phong lặng lẽ đi lại, bọn họ dắt ngựa đi bộ trong rừng, tiếng bước chân sàn sạt dọa chim chóc bay lên.
Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng cú vọ, tiếng gáy của đỗ quyên, ánh sao vầng trăng trên bầu trời u ám hoàn toàn không sáng tỏ, Vưu Thanh Vũ đợi vài người đến tiếp đón, trong bóng đêm chỉ thấy hai bên cùng tiến đến, cúi đầu nói mấy câu, Vưu Thanh Vũ liền dẫn bọn họ xoay người quay trở về. Dưới chân núi vốn nên là doanh địa mở rộng kiên cố như thép, một ngàn hai trăm người của Trình Lão Thực thuận lợi vượt qua đại doanh phòng thủ.
Cho đến khi bọn họ xuất hiện ở cánh đồng hoang vu trống trải đối diện, khi dò xét khắp nơi không có người mai phục, Trình Lão Thực mới ra tín hiệu liên lạc đã định trước trong nội bộ Bạch Y Quân về phía trên núi, chiến sĩ Bạch Y Quân còn lại đồng loạt lao ra, giống như sói hổ lao xuống núi vậy, bọn họ đã khôi phục lại thể lực, cũng đạt được đủ mũi tên từ chỗ Dân đoàn, một khi quay lại bình nguyên thì lại là một lực lượng không ai có thể khinh thường được.Lý Phúc Đạt cũng không có ở đây, lúc này ông ta đang ở nơi trú đóng của Thái Nguyên Vệ. Mặc dù ông ta mất thời gian hai năm sử dụng thủ đoạn thu mua, bày lưới, cài tai mắt để đổi hơn phân nửa tướng tá của Trung vệ Thái Nguyên thành người của mình, nhưng ông ta không dám bảo đảm những binh lính bình thường khi không được phát quân lương thì mắng chửi triều đình, lại cảm động đến rơi nước mắt trước Trương Dần Trương đại nhân hết lòng vì quân một khi nghe thấy ông ta muốn tạo phản, ông ta chính là giáo chủ Di Lặc giáo đỉnh đỉnh đại danh thì có còn cúi đầu nghe lệnh đối với ông ta hay không.
Dựa vào thế lực lúc này của ông ta, tin rằng nửa dụ dỗ, nửa bức bách thì có thể khống chế cả Trung vệ, nhưng bộ phận như vậy hiển nhiên là không thể đảm nhiệm làm đội ngũ quan trọng như vậy. Ông ta chỉ cần điều bọn họ đi đuổi theo nhân mã của Hồng nương tử vào thời điểm thích hợp, sau đó dẫn theo giáo đồ của ông ta thừa dịp loạn mà rút khỏi cuộc hỗn chiến, quay ngược lại gia nhập vào quân đội dân đoàn tiến công hành dinh Khâm sai ở dịch trạm Tỉnh Kính.
Nhân mã của Hồng nương tử cuối cùng đã bình an rời đi, giống như giao long nhập hải, hòa vào bóng đêm mờ mịt, sau đó, khu phòng thủ của dân đoàn Thái Nguyên lửa cháy khắp nơi, doanh trướng, hàng rào bị xô ngã, giá sừng hươu, cự mã thương bị đá ngã, tạo thành cục diện hỗn độn, cục diện Bạch Y Quân đã tấn công dân đoàn, đột phá thành công xuất hiện.
Canh hai thật ra không được coi là quá muộn, nhưng buổi tối giờ đó còn có hoạt động vui chơi gì chứ? Cũng không có nhiều lồng đèn như thế, ngọn đuốc được cấp cho bọn lính dùng, trong quân doanh trú ở Tỉnh Kính từ sớm đã yên lặng chìm vào trong bóng đêm. Đột nhiên, mấy con khoái mã đạp vỡ sự tĩnh lặng trong đêm, dưới ánh trăng nhàn nhạt chỉ thấy mấy bóng dáng của mấy kỵ binh phi như bay đến Viên Môn.
-Ai đó? Đứng lại! Cửa Viên Môn vốn dĩ không có người không biết từ đâu đột nhiên có mấy bóng người nhảy ra, đứng trong cửa hàng rào cất giọng hét to. Bọn họ cầm khiên, đeo đao, trường thương, cung tiễn, hiển nhiên là một tiểu tổ tác chiến phối hợp các loại binh khí với nhau.
Chiến mã phi như bay “xuy” một tiếng thì dừng lại, chiến mã hí dài bật thẳng dậy, móng trước của ngựa còn chưa kịp chạm đất, thì một kỵ binh trên ngựa đã xoay người xuống ngựa, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, binh sĩ canh giữ bên trong cửa hàng rào bất giác tán thưởng: -Hảo công phu.
Người nọ vội vàng tiến lên hai bước gấp gáp bẩm báo: -Chúng ta thị vệ bên người Trương Chỉ huy sứ Thái Nguyên Vệ, có quân tình khẩn phải bẩm báo với Khâm sai đại nhân.
-Không được nhúc nhích, lấy thẻ bài ra!
Một Giáo úy thu đao lại, hé cánh cửa hàng rào ra một khe nhỏ, đi đến giá sừng hươu đưa tay ra nói. Binh lính kia vội vàng lấy thẻ bài ra dâng hai tay lên. Giáo úy hộ doanh nhận lấy nhìn cẩn thận, nói -Quân doanh trọng địa, ban đêm không được tự tiện ra vào, không được cưỡi ngựa chạy nhanh, ngươi tháo binh khí một mình vào doanh, những người khác không được vọng động.
Binh lính kia đáp lại một tiếng, tháo bội đao giao cho một kỵ binh khác, hai tay trống không đi vào doanh trại, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của mấy cung tiễn, Giáo úy hộ doanh kiểm tra trên dưới người kia một lượt, khoát tay nói: -Đi theo ta!
Binh lính kia đi sau Giáo úy vội vàng đến trước hành dinh Khâm sai. Thị vệ giữ cửa lại kiểm tra cẩn thận theo thường lệ, sau đó mới dẫn gã vào cửa, bảo gã đợi ở đại sảnh, thân binh trong phủ tự mình đưa tin vào trong.
Một lát sau, Dương Lăng mặc áo lót, khoác áo choàng, chân trần mang một đôi giày từ sảnh sau đi ra, nhìn cách ăn mặc và vẻ mặt tức giận của hắn hẳn là đang ngủ: -Quân tình khẩn cấp gì mà phải bẩm báo lúc này? Lẽ nào Bạch Y phỉ phá vây rồi hay sao? Vừa vào sảnh đường thì hắn đã không nhẫn nại nói.
Thân binh bên cạnh quát lên: -Vị này chính là Quốc Công gia, còn không tiến lên hành lễ.
Gã binh lính kia nghe được vội tiến lên quỳ gối: -Thuộc hạ An Đông Sơn bái kiến Quốc Công gia. Quốc Công gia, đại sự không hay rồi, đúng là Bạch Y Quân phá vây rồi.
Dương Lăng vừa nghe thì ngửa mặt cười to: -Ha ha ha, bọn họ bị vây đã lâu, còn có sức chiến đấu đáng kể nào sao. Phá vây? Vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Bây giờ bọn họ đang tiến công phòng ngự của ai nha?
Binh lính kia run rẩy nói: -Hồi Quốc Công gia, bọn họbọn họ tấn công phòng ngự của dân đoàn Thái Nguyên, binh lính Dân đoàn không có kinh nghiệm chiến trận, phòng thủ ban đêm không nghiêm mật, bất ngờ không kịp phòng thủ bị Bạch Y phỉ đồng loạt tấn công, đánh tan dân đoàn. Bây giờ bọn họ phá doanh mà đi thẳng về hướng Thiên Thanh Câu.