Trong tòa viện, cảnh tượng cũng không tồi. Tuy rằng không tính là xa hoa,
nhưng ở trong Bắc Đấu Thành tấc đất tấc vàng này cũng coi như là nhân sĩ có
nhà ở. Nếu như dùng chút tiền lương bổng của hắn, có trời biết tới lúc nào mới
có khả năng mua được một tòa viện như vậy.
Chuyện trong nhà, hắn tạm thời giao cho Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ.
Sau khi xem xét tòa viện này xong, Vu Nhai đi thẳng đến bộ binh phòng Bắc Đấu.
Sau đó còn phải dựa vào sự che chở của binh phòng đại nhân, hắn cũng không thể
đắc tội.
– Đội kỵ vệ Bắc Đấu, tới đây làm gì?
Khi Vu Nhai đi tới bộ binh phòng, có người ngăn cản hắn lại. Bọn họ dùng ánh
mắt nghi ngờ nhìn hắn. Kỵ vệ Bắc Đấu và bọn họ cũng không hợp nhau. Nếu không
phải có yêu cầu nhiệm vụ đặc biệt, bình thường gần như không có qua lại.
– Ách, các vị đại ca, ta không phải là đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ta là binh lính thủ
thành. Là do đại nhân gọi ta tới.
Vu Nhai vội vàng lấy ra lệnh bài do binh phòng đại nhân cho hắn, còn có cả
chứng giận binh sĩ thủ thành ra. Đám thủ vệ nhận lấy, xem qua một chút, sau đó
ánh mắt từ từ sáng lên. Mỗi người nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc giống như hắn
nhìn tiểu thị nữ lúc trước vậy.
Trong lòng Vu Nhai thầm sợ hãi, hỏi:
– Có vấn đề gì không?
– Vấn đề sao? Không, đương nhiên không có. Ta không ngờ ngươi lại chính là Vu
Nhai. Ha ha, không tồi, tăng thêm mặt mũi cho chúng ta.
– Đúng vậy, đám người kỵ vệ Bắc Đấu kia, người nào người nấy đều tự cho mình
là thanh cao, tự cho mình là ưu nhã lịch sự, chỉ chọn chuyện dễ để làm. Mụ nội
nó, những chuyện khó đều bắt chúng ta tới làm. Chúng ta cũng muốn có danh
tiếng tốt.
– Đúng vậy, nặng nhọc khó khăn giao cho chúng ta, chuyện tốt bọn họ làm. Con
mẹ nó, đã thế còn dám mắt chó coi thường người. Giờ thì hay rồi. Ha ha, Vu
huynh đệ, ngươi không biết lúc đó mặt tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đen tới mức
nào đâu. Đặc biệt bị một Lợn mẹ tố cáo phi lễ. Chuyện này đã thành trò cười
trong toàn thành. Hai ngày qua, chúng ta ở trước mặt đám người của kỵ vệ Bắc
Đấu cũng có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Mấy tên thủ vệ bảy miệng tám lưỡi nói, thiếu chút nữa quên mất chuyện của Vu
Nhai. Mỗi người đều vô cùng nhiệt tình giống như đó là chuyện của mình. Còn có
người muốn nghe hắn nói một chút về chuyện đã xảy ra hai ngày trước. Bọn họ
muốn nghe chuyện từ chính chủ kể. May là Vu Nhai nói mình muốn gặp đại nhân,
lúc này mới được yên tĩnh.
Mỗi người đều muốn mời hắn uống rượu sau đó mới để cho hắn qua.
Quả nhiên, cho dù trời đã khuya, binh phòng đại nhân vẫn gặp Vu Nhai. Đồng
thời, hắn cũng muốn nghe Vu Nhai kể lại chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Vu Nhai cẩn thận kể về chuyện xảy ra ngày hôm đó, một chữ không giấu, cũng
không thêm mắm thêm muối.
– Không tồi. Ngươi làm rất tốt. Đó không phải là lỗi của chúng ta. Làm thật
ngoan độc.
Binh phòng đại nhân cũng là một soái binh trực tính. Vừa nghe Vu Nhai kể xong,
hắn thoải mái nói, nụ cười trên mặt càng đậm nét:
– Chỉ có điều, tiểu tử ngươi thật biết cách chế nhạo, còn bảo vị mẹ… bảo vị
nữ tử kia qua cướp ngựa. Ha ha, trước kia chỉ có thể nói là kỵ vệ Bắc Đấu
khiến chúng ta phải chịu mệt. Nhưng sau chuyện này, đơn giản là khiến cho bọn
họ ở Bắc Đấu Thành, không, ở tỉnh Bắc Đấu bị mất hết mặt mũi. Hiện tại hội đấu
giá Bắc Đấu sắp bắt đầu. Lần đấu giá này sẽ khác với mọi lần. Có không ít
người đến từ các nơi khác. Ngay cả Kiếm Vực Độc Cô gia và Đao Vực Quan gia
cũng phái con cháu trẻ tuổi qua đây. Hắc hắc, càng nhiều người, hắn càng mất
mặt hơn.
Vu Nhai nhìn binh phòng đại nhân vui tới quên cả trời đất, vội vàng đúng lúc
nịnh bợ vài câu.
– Đúng vậy, mặt mũi của bọn họ bị mất nhưng ngươi cũng gặp nguy hiểm. Đến lúc
đó khẳng định sẽ có người tới gây phiền phức cho ngươi. Ngươi phải cẩn thận
một chút. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại tìm người của chúng ta tới
hỗ trợ. Chỉ cần không phải là lỗi của ngươi, vậy không cần sợ. Dù thế nào, bọn
họ cũng không dám bắt ngươi.
Binh phòng đại nhân nói thẳng một vấn đề tương đối nghiêm trọng của Vu Nhai
hiện nay:
– A, thực lực của ngươi… từ lúc nào ngươi đã đạt được Chưởng Binh Sư vậy?
Mếu như ta nhớ không nhầm, trước kia ngươi chỉ là Chưởng Binh Giả?
– Nhờ phúc của đại nhân, tại hạ tìm được một quyển bí tịch, sau đó đã đột
phá.
– Cục gạch này sao? Ngươi tìm được bí tịch gì thích hợp với nó vậy? Bí tịch
gì có thể khiến ngươi nhanh đột phá như vậy?
– Hình như là Ma Điển gì đó. Đúng chính là quyển này!
Vu Nhai cũng không giấu diếm. Chuyện này cũng giấu không được. Hắn đơn giản
lấy Ma Điển ra ngoài, đưa cho binh phòng đại nhân. Binh phòng đại nhân theo
bản năng tiếp nhận. Thời điểm chuẩn bị mở ra, binh phòng đại nhân đột nhiên
dừng lại.
– Sao ngươi lại chọn quyển bí tịch này? Ách, ngươi sao lại lấy nó ra ngoài?
Vu Nhai tất nhiên sẽ nói mình cái gì cũng không biết, hỏi có vấn đề gì. Sau đó
hắn còn nói là lão nhân trông coi thư viện lão nhân đưa cho hắn. Binh phòng
đại nhân nghe xong liền lắc đầu, trả Ma Điển lại cho Vu Nhai, nói:
– Lão già này, thật là…
– Đại nhân, bí tịch này có vấn đề gì sao?
Vu Nhai giả vờ lo lắng nói.
Binh phòng đại nhân nhìn hắn một lát, sau đó nói ra lịch sử của quyển Ma Điển
này, tiếp đó, lắc đầu nói:
– Ngươi cũng không cần lo lắng. Ngươi có thể mượn nó đột phá đến Chưởng Binh
Sư, nói không chừng ngươi có thể tu luyện được cũng nên. Nói không chừng, nó
thật ra chính là một bộ bí tịch tu luyện dành cho cục gạch. Lại nói, nếu ngươi
thật sự bị phế cũng không sao. Ngươi mới chỉ là Chưởng Binh Sư, đến lúc đó tu
luyện lại là được.
Vu Nhai gật đầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ lo lắng. A, tất nhiên là giả vờ lo
lắng.
– Như vậy đi, tấm lệnh bài này ngươi cứ giữ lại đã. Nếu lão già kia cho ngươi
năm lần cơ hội tiến vào thư viện, vậy ngươi không có việc gì cứ đi xem đi. Đi
tìm xem có bí tịch dành cho cục gạch hay không, đề phòng bất cứ tình huống nào
xảy ra.
Binh phòng đại nhân lại nói:
– Về phần chuyện của ngươi, hiện tại cũng không cần ngươi tiếp tục canh phòng
ở cửa thành nữa. Nếu như ngươi đã đạt được Chưởng Binh Sư, vậy xét Chưởng Binh
Sư, hiện tại phong ngươi là trung phẩm Sĩ Úy. Hai ngày nữa chính là hội đấu
giá. Tạm thời ngươi qua bên đó giữ gìn trật tự. Chờ sau này ta sẽ cho ngươi
một công tác thích hợp!
Vu Nhai tất nhiên sẽ nhanh chóng cám ơn. Trung phẩm Sĩ Úy, như vậy là lên hai
cấp. Vậy sẽ có tiền lương là bao nhiêu?
– Được rồi, trước hết cứ như vậy đã. Ngươi về đi.
– Vâng, đại nhân!
Vu Nhai lên tiếng, đang muốn quay trở về. Chợt hắn dừng lại, hỏi:
– Đại nhân, con ngựa trắng này…
– Đưa cho ngươi. Hiện tại cho dù trả lại thì chẳng khác nào đánh vào mặt kỵ
vệ Bắc Đấu mà thôi. Vậy không bằng ai cũng giả vờ như không biết.
Binh phòng đại nhân cười nói, hiển nhiên tâm tình vẫn rất tốt, nói cũng nhiều
hơn.
Ầm…
Vu Nhai lại cám ơn, xoay người đi ra cửa.