Độc Cô Cửu Huyền ngẩn người, không nói nửa câu, xoay người rời đi, trong lòng
nàng lại thoáng có cảm giác mất mát.
Nam tử mặc ngân bào lại như có thâm ý, liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó mới đi
theo phía sau đám người kia.
Không biết bao lâu mới có người kêu lên. Đó chính là Nhị gia chủ:
– Thiên thiếu gia, các vị, các ngươi không thể đi!
Không người nào để ý tới hắn. Tất cả mọi người còn đang chìm trong tâm trạng
sống sót sau tai kiếp. Vừa đúng lúc này, Vu Nhai gầm lên giận dữ, khiến bọn họ
tỉnh lại:
– Hiện tại ngươi đã hài lòng? Nếu đã không có hy vọng, vậy hãy rời đi… Đồ
cặn bã!
Vu Nhai gầm lên giận dữ, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, đồng thời cũng đánh
phần chấp niệm kia xơ xác. Một kình khí đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra.
Huyền khí tản ra từng hồi, so với trước kia đã có sự biến hóa về chất.
– Chưởng Binh Sư!
Vu gia chủ ngẩn người, chậm rãi thốt ra ba chữ. Ánh mắt mọi người nhìn hắn có
chút khác thường. Vào lúc này hắn lại đột phá sao? Không ngờ cục gạch Huyền
Binh lại có thể đột phá đạt được tới Chưởng Binh Sư?
Huyền Binh đều cần có công pháp tương ứng. Không có công pháp, thì đột phá như
thế nào?
Trước cả Vu gia, trên đường phố của Dao Quang Thành, đám người của Độc Cô gia
đột nhiên dừng lại một chút. Nam tử mặc ngân bào cùng Độc Cô Cửu Huyền thoáng
quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Vu gia, trên mặt có chút nực cười. Nam tử
mặc ngân bào nói:
– Không ngờ lại đột phá. Thật thú vị.
– Không đạt được Linh Binh Sư, đều chỉ là con kiến hôi thôi. Cho dù là Linh
Binh Sư, không có nội tình, cũng chỉ là một con kiến!
– Quả thực, Thiên ca nói đúng. Được rồi Cửu Huyền, năm đó muội và tiểu tử thú
vị này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nam tử mặc ngân bào cảm thấy rất hứng thú hỏi. Nam tử mặc kim bào cũng dựng lỗ
tai lên. Ánh mắt của đám người phía sau đều sáng lấp lánh.
– Không có gì. Hắn chỉ đưa cho ta mấy lá thư tình. Đó là một giả hỏa muốn leo
lên mà thôi. Lúc đó ta chỉ là cảm thấy thú vị. Một đệ tử ngoại vi, thậm chí
ngay cả chi thứ cũng không phải lại đưa thư tình cho ta. Bơi vậy ta cũng nhớ
hắn, trả lại cho hắn một chút hi vọng. Sau đó, hắn biến mất, ta cũng không chú
ý lắm. Thật không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy hắn, không nghĩ tới
hắn lại có chuyện như vậy.
– Thì ra là thế. Muội cũng đủ tà ác. Chuyện này căn bản cũng không thể xảy
ra. Cho dù thực lực của hắn có thể vượt qua lực lượng nòng cốt của chúng ta
thậm chí là dòng chính, nhưng cũng chỉ là hạ nhân mà thôi. Trừ khi kẻ phụ
tình, phụ thân ủa hắn cũng là nhân vật nòng cốt, hoặc hắn có thể lập công cái
thế nào đó. Chỉ có điều khi đó sợ rằng Cửu Huyền muội đã lập gia đình.
Nam tử mặc ngân bào gật đầu đắc ý nói.
– Đúng vậy, cho nên ta cảm thấy hắn ngây thơ, không nghĩ tới bây giờ vẫn ngây
thơ như thế.
– Ngây thơ sao? Ha hả!
Nam tử mặc ngân bào quay đầu lại, nhìn về phía Vu gia một chút, nở nụ cười:
– Ta thật muốn biết phụ thân hắn, kẻ phụ tinh kia là ai. Chắc hẳn là người
chí ít phải có chút quyền lực.
– Ừ, được rồi, Độc Cô gia chúng ta có đúng là nên sửa lại vài quy tắc hay
không… Thôi đi, xem như ta chưa từng nói!
– Chỉ là một con kiến mà thôi, có gì tốt để thảo luận chứ. Đi thôi. Cũng
không nên ở mãi ở Dao Quang Thành làm gì. Chúng ta đi thẳng đến Bắc Đấu Thành
thôi. Lần đấu giá này sẽ là lần rèn luyện đầu tiên của ta, không được sơ suất.
Nhất định phải lấy được món đồ kia.
Nam tử mặc kim bào hờ hững nói.
Mọi người đáp lời, sau đó đi theo. Kế hoạch vào ở trong Dao Quang Thành cũng
được bỏ qua.
…
Màn đêm buông xuống. Tuy rằng Độc Cô gia chỉ mới rời khỏi được vài canh giờ,
nhưng Vu gia vẫn đầy áp lực. Ngay sau khi người của Độc Cô gia rời khỏi không
lâu, Vu gia chủ nhanh gọn, quyết đoán, trực tiếp xử trí Nhị gia chủ cùng với
các thủ hạ của hắn. Không ít người dao động đã thần phục hoặc giả biểu lộ
thuần phục, nhưng lòng người vẫn bàng hoàng.
Chuyện xảy ra ở sân luyện võ cũng được truyền ra. Không ít người đều cảm thấy
Vu Nhai bị điên. Cũng có người sau khi bình tĩnh nhìn thấu dụng tâm của Vu
Nhai, đều cảm thấy rất kinh ngạc. Không ngờ hắn cũng hiểu cách dùng kế.
Dồn vào tử địa sau đó mới sinh…
Chỉ có điều, vẫn có rất nhiều điểm bọn họ không nghĩ ra. Rõ ràng trước đó nếu
như hắn không mắng người, vậy Độc Cô Cửu Huyền chắc sẽ không để hắn chết, thậm
chí còn cho hắn cơ hội quay lại Độc Cô gia.
Nhưng vì cái gì hắn lại mắng người? Vì sao hắn lại nói loạn như vậy? Chẳng lẽ
chính vì trẻ tuổi lỗ mãng, căn bản không có mưu kế gì, hoặc hắn làm như vậy là
muốn Độc Cô Cửu Huyền nhớ tới hắn?
Không ai nghĩ tới chuyện linh hồn Vu Nhai đã thay đổi. Lúc đó không chỉ có
chiến trường bên ngoài, còn có chiến trường bên trong cơ thể.
Tại viện bên trong Vu Thiên Tuyết, Vu Nhai đang ngồi ở trước một bàn ăn phong
phú, thực lực tiến triển cũng đẩy mạnh lượng cơm ăn.
Vu Thiên Tuyết lại ngồi ở một bên nhìn hắn. Lúc này nàng nhớ tới tất cả mọi
chuyện xảy ra lúc sáng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc đó, nếu nữ tử kia không
có một chút thông cảm, như vậy Vu Nhai chỉ có chết không sống. Đến lúc đó mình
làm sao có thể sống tiếp được?
Chỉ có điều tất cả đều đã qua. Hiện tại nàng cảm thấy rất vui vẻ. Chí ít nhi
tử vì những lời nói trước đó đã hoàn toàn chặt đứt con đường quay về Độc Cô
gia của hắn. Từ nay về sau hắn sẽ biến thành một người bình thường, người bình
thường không có bất kỳ vinh quang nào khác.
Hơn nữa, trong những lời hắn nói với Độc Cô gia, nàng cũng hiểu được hắn không
quên sự săn sóc của người mẫu thân hắn đã lãng quên rất lâu này.
Mặc dù Vu Nhai ăn rất nhiều, chỉ có điều trong lòng cũng suy nghĩ giống như Vu
Thiên Tuyết. Sau khi đạt tới Chưởng Binh Sư, hắn đã ngủ rất sau. Đấu tranh
cùng chấp niệm này, khiến tinh thần tiêu hao quá lớn. Tuy nhiên bây giờ đã tốt
rồi. Chấp niệm cuối cùng đã biến mất.
Cuối cùng những lời này cũng đoạn tuyệt hy vọng của chấp niệm kia.
– Yên tâm đi. Ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc cho mẫu thân thật tốt. Nếu
như khả năng cho phép, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, trở lại Độc Cô gia, bắt
lấy kẻ phụ tình kia.
Vu Nhai lặng lẽ nói. Có vũ đài như vậy, có Huyền Binh Điển và Ma Điển, không
ngờ Vu Nhai thật sự xuất hiện ý nghĩ điên cuồng này. Trong xương cốt hắn vốn
không có tế bào an phận.
Huống chi trong trí nhớ này, sáu ngày sáu đêm quỳ như vậy, muốn mẫu thân bỏ ra
huyền khí như vậy, toàn bộ lý do và sắc mặt, cùng với quy tắc lạnh lùng và tẩy
não trong vinh quang, mặc dù là trí nhớ do chấp niệm đưa cho hắn, nhưng hắn
cũng cảm động lây.
Cuối cùng chấp niệm phát ra một tiếng không cam lòng tan đi.
Theo Vu Nhai, chấp niệm thật ra chính là một oan hồn không tan. Sau khi tan
đi, hắn mới trở về. Trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Nói
chung sau này cứ đối xử với Vu Thiên Tuyết thật tốt là được.