các ngươi muốn làm một chứng thực huyết mạch nho nhỏ lại muốn tất cả huyền khí
của mẫu thân ta, để làm cho các ngươi một thanh Huyền Kiếm tam cấp. Đây là đạo
lý gì? Các ngươi là thế lực lớn, hắc, rất lớn. Làm nhục người, người ta dẫn
theo nhi tử đi tìm kẻ phụ tình kia nhận người thân, còn phải bỏ ra huyền khí,
tự phế bỏ võ học. Hừ, đây là chuyện thứ hai. Các ngươi thật sự không tìm được
kẻ phụ tình kia sao? Không có khả năng. Nếu như thật sự không tìm ra được, ta
cũng sẽ không bị trục xuất khỏi Độc Cô gia. Ngươi vừa nói, ta nắm giữ Huyền
Binh, sẽ có thể giúp ta tiến vào Độc Cô gia đúng không? Hiển nhiên Độc Cô gia
cũng không phải chỉ cần kẻ dung nhập Huyền Kiếm. Ta cũng không tin người Độc
Cô gia các ngươi mỗi người đều có thể dung hợp kiếm Huyền Binh bản mạng. Sợ
rằng ngay cả ma pháp sư cũng có không ít. Vậy tại sao các ngươi lại muốn đuổi
ta đi, càng không cho chúng ta bước vào Kiếm Vực. Bởi vì một vài người không
muốn gặp lại mẹ con chúng ta, muổi đuổi chúng ta đi. Đây là chuyện thứ ba.
Vu Nhai rất nhanh đã hiểu được mọi chuyện, chỉnh đốn lại những tin tức thu
thập được trong ký ức mới hiện ra trong đầu hắn. Mấy chuyện tình cảm gì đó,
hắn tự động cắt bỏ. Hắn nói rất nhanh, không cho bất kỳ kẻ nào cắt ngang lời
nói của mình, sống chết của hắn đều trông chờ vào giờ phút này.
Dường như mọi người trong sân luyện võ đều hóa đá. Vu Nhai cần gì quan tâm bọn
họ có hóa đá hay không, lại nói:
– Về phần năm đó mẹ con chúng ta quỳ ở trước cửa Độc Cô gia ba ngày ba đêm,
quỳ ở trước ba ngày ba đêm Thiên Kiếm Hùng Quan thế nào ta cũng không cần phải
nói nữa. Các ngươi đều là cường giả. Qhúng ta quỳ không phải rất bình thường?
Được rồi, ta đã nói xong, cũng đã mắng xong. Các ngươi muốn giết phải róc
xương thì tùy!
Ầm…
Sắc mặt mỗi người của Độc Cô gia đều hừ lạnh một tiếng, nặng nề bước về phía
trước một bước, kiếm chĩa vào Vu Nhai. Vinh quang, vinh quang của Độc Cô gia
không thể động tới. Hơn nữa hắn còn mắng Độc Cô Cửu Huyền, là người yêu trong
mộng của rất nhiều người. Đây quả thực là tội không thể tha.
Độc Cô Minh vui mừng. Hắn căn bản không ngờ được Vu Nhai sẽ tự chui đầu vào rọ
như vậy. Đúng là mọi chuyện thay đổi khó mà đoán trước được.
Hai mắt của người phía Vu gia tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Trời ạ, tiểu tử này đang nói gì vậy? Muốn chết thì tự ngươi tự sát đi, làm gì
phải lôi kéo chúng ta theo như vậy. Còn nữa, không phải tiểu tử này mỗi ngày
cho dù nằm mơ cũng muốn trở lại Độc Cô gia sao? Tại sao hôm nay hắn lại làm
ngược lại, không muốn vào Độc Cô gia như vậy? Hắn mất trí nhớ rồi sao? Ngươi
xem hắn giống như mất trí nhớ sao? Vừa nãy rõ ràng là khôi phục nhớ. Tiểu tử
này phát điên rồi!
Vu Thiên Tuyết cũng cảm thấy bối rối. Đầu nàng muốn vỡ tung, không phân biệt
rõ được rốt cuộc đâu là mộng đâu là thực.
Sắc mặt nam tử mặc kim bào trở nên thâm trầm. Hắn không nghĩ tới con kiến này
còn dám bò vào vị trí mẫn cảm của hắn:
– Đã như vậy, ngươi đi chết đi. Vu gia, cũng vì ngươi mà diệt môn. Đây là sự
trừng phạt vì đã sỉ nhục tới vinh quang của Độc Cô gia!
– Chờ một chút!
Ngay khi các kiếm sĩ của Độc Cô gia tuân lệnh, Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên kêu
lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Lúc này Vu Nhai đang đứng ngạo nghễ dưới
hơn mười thanh kiếm, không hề động đậy. Hắn hoàn toàn thản nhiên, mỉm cười
nhìn Độc Cô Cửu Huyền.
Vinh quang. Các ngươi có vinh quang của các ngươi, ta cũng có vinh dự của ta.
Hiện tại Vu Nhai gần như đều là các chiến sĩ đã chết.
Không biết vì sao, đám người Độc Cô gia bắt đầu hiểu được những lời Vu Nhai
vừa nói. Tuy rằng không một mũi kiếm nào di chuyển, nhưng trong ánh mắt đã
xuất hiện sự thông cảm, sự mơ hồ.
– Những lời ngươi nói đều là thật sao?
– Đương nhiên là sự thật. Ta tin tưởng ngươi muốn kiếm tra cũng rất dễ dàng!
Vu Nhai lạnh lùng trả lời.
– Vì sao lúc đo ngươi không khiếu nại?
– Khiếu nại? Ha ha, vừa nãy vị lão huynh này có cho chúng ta cơ hội giải
thích sao? Thậm chí nếu ngươi không nhận ra ta, ta đã là hồn ma dưới kiếm của
các ngươi. Khiếu nại? Lẽ nào ta tìm loại người có thân phận như Độc Cô Minh để
khiếu nại sao?
Vu Nhai cười ha ha, nhưng trong lòng nói, đồ cặn bã này thật đúng là một kẻ
ngu ngốc. Âm mưu rõ ràng như vậy không ngờ nàng ta còn không biết.
Ở trong Độc Cô gia, đồ cặn bã này biết đưa thơ tình cho Độc Cô Cửu Huyền, biết
nghĩ biện pháp leo lên. Nhưng sau khi nhận phải đả kích lại không nghĩ ra tất
cả những điều này. Hắc, sợ rằng trước đây hắn không phải không dung hợp được
kiếm Huyền Binh, mà là có người động tay động chân.
Độc Cô Cửu Huyền thoáng sững sờ. Không ngờ nàng không tức giận, mà lại cười
khổ một cái. Đối với cách hành sử của Độc Cô gia nàng tất nhiên hiểu rất rõ.
Nàng do dự một chút sau đó quay đầu, nhìn về phía nam tử mặc kim bào nói:
– Thiên ca, tha cho hắn đi.
– Sao?
– Tha cho ta sao? Ngươi nghĩ thật hay. Hôm nay ta đã dung hợp Huyền Binh,
tương lai có một ngày ta nhất định sẽ xông lên Độc Cô gia, bắt lấy kẻ kẻ phụ
tình kia ra. Ngươi muốn thả kẻ địch như ta sao?
Vu Nhai không đợi nam tử mặc kim bào nói, lập tức nói.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Từ ánh mắt đồng tình biến thành ánh mắt
như nhìn một kẻ ngu ngốc. Ngay cả Độc Cô Cửu Huyền cũng ngẩn người. Một lúc
lâu sau, nàng mới thốt ra một câu:
– Ngươi vẫn ngây thơ như năm đó!
– Ha ha, thú vị, quá thú vị. Không nghĩ tới kiếp này ta còn có thể nghe được
lời nói uy hiếp Độc Cô gia. Huynh đệ, ngươi thật sự trâu bò. Thiên ca, ta thấy
tha cho hắn đi.
Nam tử mặc ngân bào cũng phá cười đứng lên, nhìn nam tử mặc kim bào nói.
– Đã như vậy, chúng ta đi thôi!
Nam tử mặc kim bào cười nhạt một tiếng. Tâm tình vốn có chút khó chịu van đầu
cũng biến mất. Hắn không nhìn Vu Nhai lấy một cái, khoát tay áo, xoay người
rời rời đi. Đám người phía sau cũng thu kiếm rất nhanh, nâng cái ghế lên đuổi
theo hắn.
– Thiên thiếu gia…
– Ở đây ngươi không có tư cách nói chuyện!
Độc Cô Minh kêu lên. Đáng tiếc, một câu nói hờ hững đã khiến hắn phải ngậm
miệng. Lời nói này đến từ chính Độc Cô Cửu Huyền. Chỉ thấy sau khi nàng nói
xong lại đưa mắt nhìn sâu về phía Vu Nhai nói:
– Yên tâm, chỉ cần ngươi thật sự có thực lực đó, nhất định sẽ để ngươi trở
lại Độc Cô gia. Đến lúc đó cho dù phụ thân ngươi không thừa nhận ngươi, Độc Cô
gia cũng sẽ thừa nhận ngươi.
– Không cần. Ta vĩnh viễn là họ Vu. Một ngày khi ta bước lên Độc Cô gia,
tuyệt đối không phải vì quay về. Thiên thiếu gia, xin nhớ lời của ta. Ta vĩnh
viễn không bao giờ mang họ Độc Cô!
Vu Nhai đột nhiên lại phát điên nói.
– Hừ, ta sẽ nhớ. Thật khôi hài!
Không ngờ nam tử mặc kim bào lại đáp lời. Quả thực, lời này sợ rằng vẫn là lần
đầu tiên nghe thấy. Nếu truyền đi sợ rằng sẽ khiến đế quốc Huyền Binh chấn
động. Vu Nhai này chắc chắn vì ngu ngốc, mới điên cuồng vọng tưởng như vậy.