Vu Nhai đứng ở trước cánh cửa ngơ ngác nói.
Nói xong, Vu Nhai lại đi vào bên trong cánh cửa nhìn lại. Nơi đó giống như một
tiểu thế giới. Xung quanh là rừng rậm. Ở giữa còn có một tiểu lâu thoạt nhìn
rất cổ xưa. Nó bị rừng rậm vây quanh. Cũng không có nơi nào thần kỳ. Dường như
là một miếu cổ trong rừng rậm nào đó. Đương nhiên, tòa tiểu lâu chỉ là rất cổ
xưa, cũng không thấy bị đổ nát sứt mẻ gì…
Ở phía trước tiểu lâu lại có một con đường mòn. Trên con đường mòn dựng lên
sáu bức tượng đá, điêu khắc sáu loại thú khác nhau.
Trong đó có ba bức tượng, Vu Nhai rất quen thuộc. Bức tượng thứ nhất tọa chính
là Thiên Bằng thú kim sắc.
Bức thứ hai, thứ ba và thứ tư Vu Nhai đều không nhận ra. Bức tượng thứ năm, Vu
Nhai lại nhận ra được. Đó chính là Liệt Không Thử.
Bức tượng thứ sáu, cũng chính là cuối cùng một bức tượng cuối cùng lại là dáng
vẻ một tiểu nữ hài. Dĩ nhiên chính là Huyền Binh Điển Linh, cũng chính là thần
thú Huyền Anh.
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Huyền Binh Điển Linh thực sự vẫn là thần
thú. Vu Nhai có chút không nói nổi.
– Linh linh linh…
Đúng lúc Vu Nhai nhìn chằm chằm vào bức tượng thần thú giống Huyền Binh Điển
Linh này, Huyền Binh Điển Linh đã tiến vào bên trong cánh cửa, phát ra những
âm thanh Linh linh linh giục Vu Nhai nhanh lên.
Vu Nhai không đang do dự, đi theo vào.
Đám người Tiểu Hắc tất nhiên cũng theo vào…
Nhưng đúng vào lúc này, sau khi bọn họ bước vào bên trong cánh cửa, lại không
có cách nào tiến lên trước một bước nào nữa. Ngay cả tới trước con đường mòn
vừa nói, cũng không thể vào được.
– Chúng ta hãy ở lại đây chờ đi. Chúng ta có thể đi đến nơi này, chứng tỏ chủ
nhân của đường thông thiên đã rất khoan hồng độ lượng rồi.
Độc Cô Chiến Huyền thật ra nhìn rất thoáng. Khí chất gia chủ lại bộc lộ rõ
ràng. Hắn quay lại nhìn Tiểu Hắc và các Binh Linh nói.
Vừa lúc đó, lại có một Binh Linh đi vào. Không ngờ chính là tiểu bằng hữu
Nguyệt Rèn. Vô số ánh mắt đố kỵ rơi vào phía sau lưng tên tiểu tử này. Tiểu
bằng hữu Nguyệt Rèn cười hắc hắc hai tiếng, cao ngạo khí thế đi tới. Nhìn thế
nào, tiểu gia hỏa này cũng giống một tên tiểu quỷ. Thực sự là tiểu quỷ thích
tỏ vẻ ta đây. Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn thấy cũng rất không thoải mái…
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Nguyên Giới Chân Thần hắn còn không thể nào vào
được, mà tên tiểu quỷ này lại có thể vào?
Không có người nào trả lời vấn đề của Lạc Thiên Kiếm Linh.
Đến tận lúc này, có thể bước vào đường mòn chỉ có Vu Nhai, Huyền Binh Điển
Linh, Thôn Thiên Kiếm Linh, Tinh Không Giáp Linh và tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn.
Bốn linh thể này là tồn tại có quan hệ rất mật thiết với người sáng tạo Nguyên
Giới.
– Két…
Vu Nhai đi theo Huyền Binh Điển Linh đi về phía tiểu lâu. Đối với sáu bức
tượng đá khắc hình đại thần thú hắn cũng không mấy chú ý. Hiện tại ánh mắt hắn
chỉ nhìn vào tiểu lâu trước mặt.
Không biết bọn họ đi bao lâu, cuối cùng hắn đã đi tới trước tiểu lâu. Ngay
thời điểm hắn dừng bước chân, cánh cửa tiểu lâu đột nhiên phát ra một tiếng
két. Một nhân ảnh chậm rãi từ bên trong cánh cửa đi ra.
Mắt hắn thoáng nheo lại. Đây là một vị nam tử thoạt nhìn rất nho nhã, ăn mặc
theo phong cách cổ. Có cảm giác giống như thần tiên, khoảng ngoài ba mươi
tuổi. So với Thần Huyền và cổ đại trên địa cầu của Vu Nhai cũng có chút tương
tự. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy thân thiết. Chẳng qua
khi quan sát tiếp, sẽ phát hiện người trước mắt chỉ là một linh thể.
– Linh linh linh…
Vừa nhìn thấy vị nam tử này, Huyền Binh Điển Linh rốt cuộc giống như bị sợ
hãi, đột nhiên cong người, thuấn di đến bên chân Vu Nhai, ôm bắp chân Vu Nhai.
Cái đầu nho nhỏ lộ ra, hai mắt thật to chớp chớp, bộ dạng vô cùng nhút nhát
nhìn nam tử kia.
– Ngươi rốt cuộc đã tới rồi sao?
Nam tử quay về phía Huyền Binh Điển Linh mỉm cười thân thiết. Sau đó hắn lại
nhìn về phía Vu Nhai nói.
– Ra mắt tiền bối. Chẳng biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Vu Nhai lấy lại bình tĩnh. Hắn đã sớm dự đoán được loại tình huống này sẽ phát
sinh. Chỉ có điều hắn thật sự rất kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới người sáng tạo
Nguyên Giới lại là một nam tử như thế. Hắn còn tưởng rằng phải là lão già rất
cường tráng gì đó. Dù sao người đó cũng rèn ra Nguyên Giới. Còn nữa. Người
trước mắt này rốt cuộc là thật sự tồn tại hay chỉ là huyễn ảnh do người sáng
tạo Nguyên Giới lưu lại?
Vu Nhai không hiểu. Bởi vì hắn còn chưa đạt được thực lực của người sáng tạo
Nguyên Giới thời điểm sáng tạo ra Nguyên Giới.
– Ta là Lâu Dã. Ngươi cũng không cần gọi ta là tiền bối. Nếu ngươi có thể tới
chỗ của ta, xem như là đệ tử của ta, gọi ta một tiếng sư tôn là được.
Nam tử kia thản nhiên nói:
– Lâu Dã cũng không có quy định gì lớn. Không cần theo ta quỳ xuống hành đại
lễ làm gì. Ngươi có thể lấy được Huyền Binh Điển đồng thời đi tới chỗ của ta,
chính là lễ lớn nhất…
– Tham kiến sư tôn…
Vu Nhai ngược lại cũng là người thức thời. Quả thực, nếu như không phải có
Huyền Binh Điển hắn cũng không có khả năng có được thành tựu như ngày hôm nay.
Không, không chỉ là Huyền Binh Điển, còn có Thần Huyền Khí Điển. Gọi nam nhân
này một tiếng sư tôn cũng không có quá đáng. Chỉ có điều, các loại rèn luyện
của gia hỏa kia thật sự gian nan lại thêm đào hố hại thân. Bởi vậy, nếu hắn
không để cho mình quỳ xuống hành đại lễ, như vậy thì tùy hắn.
– Lâu Dã? Ngài… ngài chính là Lâu Dã?
Đúng vào lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên xông ra, trợn trừng mắt nhìn
linh thể trước mắt nói.
Trong nháy mắt, gần như mọi người ở đây đều chăm chú nhìn Thôn Thiên Kiếm
Linh. Vu Nhai không nhịn được kinh ngạc, Thôn Thiên Kiếm Linh cũng giống như
mình chuyển kiếp tới. Nàng làm sao lại nhận ra Lâu Dã?
– Đúng, ta chính là Lâu Dã. Có phải Tinh Huyền Kiếm Phái các ngươi có ghi
chép bất lương về ta hay không? Ta nói tiểu tử à, không ngờ ngươi không nhận
ra ta. Lại để cho tiểu cô nương thiên phú không bằng ngươi nhận ra. Thật quá
mất mặt?
Lâu Dã gật đầu, sau đó nói ra một câu khiến Vu Nhai điên cuồng choáng váng.
Trong ánh mắt của hắn nhìn Vu Nhai còn mang theo sự khinh bỉ. Sau đó không đợi
Vu Nhai kịp phản ứng, hắn lại hỏi:
– Tiểu tử ngươi ở bên trong Tinh Huyền Kiếm Phái cũng là tiểu tử học tập dốt
nát sao?
Vu Nhai chớp chớp mắt, sau đó vội vàng nói:
– Tiền… Lâu Dã sư tôn, Tinh Huyền Kiếm Phái gì đó, ta không có gia nhập môn
phái này? Ta chỉ là một nhân loại rất rất bình thường. Thôn Thiên lão bà, Tinh
Huyền Kiếm Phái chính là môn phái của nàng sao?
– Đúng, ta chính là đệ tử của Tinh Huyền Kiếm Phái
Thôn Thiên Kiếm Linh cúi đầu nói. Nàng trả lời lưu loát, cũng không giải thích
quá nhiều.
– Ngươi không gia nhập Tinh Huyền Kiếm Phái, vậy ngươi làm sao lại nhận được
Huyền Binh Điển?
Lâu Dã cũng nghi ngờ hỏi.
– Lâu Dã tiền bối, chuyện là thế này…
Thôn Thiên Kiếm Linh vẫn nhìn chằm chằm vào Lâu Dã, sau đó đem sự tình chân
tướng nói sơ qua một chút.