Nhưng rất nhanh, hắn nhớ lại trước đây Huyền Thiên Chân Thần đã nói với Vu
Nhai những lời này. Cũng chính là thời điểm khi phù văn trận kia nổ nát…
Hắn biết Luyện Khinh Vũ là phân thân của Huyền Thiên Chân Thần, nhưng hắn
không biết Luyện Khinh Vũ cuối cùng đã truyền thừa Huyền Thiên Binh Trận cho
Vu Nhai a.
Vu Nhai thật ra làm vậy là muốn kích thích Tô Thần Hoàng. Hắn nắm giữ binh
trận là binh trận của Huyền Binh Điển. Đương nhiên, truyền thừa binh trận của
Luyện Khinh Vũ cũng đưa đến tác dụng rất lớn, khiến binh trận Huyền Binh Điển
của hắn có được sự nâng cao rất lớn.
– Vu Nhai thật sự nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận sao?
Lữ gia chủ và vị trưởng lão Thần Vương kia của Lữ gia trợn tròn mắt nhìn biến
hóa phía trên. Lời đối thoại giữa Vu Nhai và Tô Thần Hoàng cuối cùng cũng
khiến bọn họ cũng có thời gian chỉnh sửa lại các manh mối. Sau đó, hai cường
giả Lữ gia vẫn cho rằng đám người Lữ Nham tưởng tượng quá nhiều, nay lại
thoáng bối rối. Nói xong, bọn họ lại theo bản năng nhìn về phía đám người Lữ
Nham và Lý Thế Đạc. Đổi lại chính là thần sắc tự tin và vinh quang.
Vinh quang. Không ngờ người của Lý gia bởi vì Vu Nhai lại cảm nhận được vinh
quang. Trong lòng bọn họ vô cùng chấn động. Tận đáy lòng bọn họ vốn có một
chút do dự, dưới thần sắc tràn ngập vinh quang kia, đã biến mất. Bọn họ hạ
quyết tâm đi theo Vu Nhai, hạ quyết tâm phản lại đế quốc Huyền Binh.
– Hừ, chỉ có nửa năm, ngươi có thể nắm giữ được bao nhiêu lực lượng Huyền
Thiên Binh Trận chứ? Hơn nữa, trận pháp này đã sớm bị Huyền Thiên Chân Thần
nắm trong tay. Có thể vừa rồi Chân Thần không phát hiện ra. Nhưng ta tin
tưởng, chỉ cần bây giờ ngươi điều động binh trận rừng trúc với mức độ lớn như
vạy, Huyền Thiên Chân Thần đã có thể phát hiện ra.
Dù sao Tô Thần Hoàng cũng đã nhiều tuổi như vậy, bản thân còn trải qua trăm
trận chiến, sẽ không bởi vì chuyện trước mắt mà rối loạn đầu trận tuyến.
– Ngươi nói không sai. Hiện tại Huyền Thiên Chân Thần quả thực đã phát hiện.
Nhưng trước khi hắn phái Thần Hoàng chạy tới đây, ta muốn giết ngươi dễ như
trở bàn tay!
Câu cuối, Vu Nhai thốt ra mang theo sát ý cấp Thần Vương đỉnh phong.
Ầm…
Kiếm trúc cuồng bạo bắn ra ngoài. Tô Thần Hoàng căn bản ngay cả cơ hội phản
bác cũng không có, chỉ có thể điên cuồng chống đỡ. Trước đây hắn đã từng tiến
vào phù văn trận do Vu Nhai khống chế. Nhưng khi đó, phù văn trận không có lực
công kích. Binh trận vốn chính là trận công kích. Áp lực này so với phù văn
trận trước đây còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Hắn thậm chí cũng không dám đứng
tại chỗ!
Nói cách khác, hắn ở độ cao này vẫn vô cùng nguy hiểm. Hắn phải bay lên nữa.
Tình huống tốt nhất chính là nhảy vào bên trong bầu trời cuồng bạo phía trên.
Đúng vậy, không thể xuống dưới. Phía dưới là địa bàn của Vu Nhai.
Hiện tại trong lòng Tô Thần Hoàng chỉ có hai chữ ủy khuất.
Đúng vậy, nếu như đổi lại là trước đây, thời điểm thực lực Vu Nhai còn yếu,
mặc dù tiến vào rừng trúc cũng không có việc gì. Nhưng bây giờ sức chiến đấu
của Vu Nhai gần như không yếu hơn hắn. Nếu như lại để cho Vu Nhai mượn lực
lượng của binh trận rừng trúc, vậy rất khả năng hắn sẽ thật sự xong đời.
– Ha ha, Vu Nhai, chỉ cần đi vào bầu trời cuồng bạo này, có thể rời khỏi bất
kỳ tuyệt địa trận pháp nào. Ngươi còn làm sao động thủ được với ta.
Cuối cùng Tô Thần Hoàng đã vượt qua được vô số kiếm trúc, xông lên bầu trời
đầy cuồng bạo. Hắn chợt cười to. Trước đó hắn vẫn muốn giết chết hoặc bắt lấy
Vu Nhai để lập công lao. Nhưng hiện tại hắn bởi vì có thể chạy thoát khỏi sự
truy sát của Vu Nhai lại có thể cười to…
– Tô Thần Hoàng, ngươi không phải bị mắc chứng bệnh mất trí nhớ chứ?
Giọng nói Vu Nhai vẫn bình thản như lúc ban đầu.
Tô Thần Vương có phần sững sờ, chợt sắc mặt đại biến. Vu Nhai đột nhiên biến
mất. Lúc này hắn mới nhớ tới ban đầu Vu Nhai làm thế nào để thoát khỏi sự truy
sát của đám người Thần Vũ Thần Hoàng. Hắn vội vàng lao xuống. Ban đầu hắn còn
muốn ở phía trên nơi này lướt ngang qua một đoạn, thoát khỏi rừng trúc phía
dưới rồi nói sau. Nhưng bây giờ hắn căn bản không dám. Vu Nhai biến mất. Lấy
năng lực ám sát của Vu Nhai vừa rồi…
– A…
Suy nghĩ lao xuống vừa xuất hiện, Tô Thần Vương đã phát ra một tiếng hét thảm.
Một thanh kiếm lặng lẽ không một tiếng động đã xuất hiện. Đó chính là than
thần kiếm màu trắng bạc mang theo tính cắn nuốt của Vu Nhai. Nếu không phải
sau khi hắn ý thức được Vu Nhai biến mất, lập tức sử dụng huyền khí nửa Thần
Hoàng bảo vệ ở xung quanh thân, chỉ sợ hắn hiện tại đã chết. Nhưng dù vậy, hắn
vẫn bị thương. Bị thương không nhẹ…
Bất kể thế nào, hắn vẫn từ trên bầu trời cuồng bạo rơi xuống. Nhưng đợi hắn
phía dưới vẫn kiếm trúc vô cùng vô tận.
– A…
Hắn chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng. Trong lúc dường như xuyên qua màn
mưa kiếm trúc, hắn cố gắng lướt ngang.
Hắn muốn dùng toàn lực rời khỏi rừng trúc này. Đúng vào lúc này, giọng nói Vu
Nhai lại truyền đến, nói:
– Tô Thần Hoàng, phương hướng ngươi muốn chạy trốn dường như là một tâm trận.
Ngươi chắc chắn muốn đi hướng đó sao?
Tô Thần Hoàng có phần sững sờ. Hắn chợt phát hiện ra, sát với rừng trúc là một
tuyệt địa tâm trận. Hắn vội vàng nhìn về phía trận pháp tuyệt địa khác gần đó.
A, nối liền với rừng trúc có ba tuyệt địa trận pháp. Một trong đó là tâm trận.
Còn lại hai trận pháp tuyệt địa. Khi hắn nhìn thấy hai tuyệt địa còn lại, hắn
gần như tuyệt vọng. Còn lại hai tuyệt địa trận pháp theo thứ tự là sát trận và
phù văn trận!
Tại sao mình lại muốn lựa chọn rừng trúc này để hành hạ đám người Lữ gia chứ?
Bây giờ là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa… Không đúng,
xuống đất. Mặt đất đang chấn động. Có lẽ có thể từ trong lòng đất chạy trốn
ra. Chí ít nếu như Vu Nhai vận dụng binh trận dưới đất, lực lượng nhất định sẽ
giảm đi rất nhiều. Hiện tại hắn đã hiểu rất rõ lực chiến đấu của Vu Nhai và
lực lượng rừng trúc binh trận. Cơ hội rất lớn. Nói chung tạm thời cứ trốn một
hồi, rồi nói sau. Huyền Thiên Chân Thần rất nhanh sẽ phái người tới.
Nghĩ vậy, Tô Thần Hoàng dùng tốc độ cao nhất vọt xuống. Vô số kiếm trúc cũng
theo sát phía sau hắn, mà đập xuống…
Ầm…
Mặt đất bị phá. Toàn thân Tô Thần Hoàng chui xuống.
Hắc, địa thế không có cách nào cảm ngộ được nhưng không đại biểu không thể đào
hầm. Quả nhiên, khi hắn chui xuống dưới đất, trong nháy mắt, áp lực binh trận
rừng trúc xung quanh lập tức giảm bớt đi một chút. Tuy rằng vẫn còn có áp lực,
nhưng hắn tự tin có thể ứng phó. Nhưng lúc này hắn lại không nhìn thấy biểu
tình của Vu Nhai. Đúng vậy, biểu tình Vu Nhai đột nhiên trở nên đặc biệt cổ
quái.
Tô Thần Hoàng này có phải là tự mình muốn chết hay không?
– Thu…
Vu Nhai nhẹ nhàng thốt ra một chữ. Trong nháy mắt toàn bộ binh trận rừng trúc
lại trở nên yên tĩnh. Sau đó lại thấy Vu Nhai nhẹ nhàng hạ xuống đất. Lúc này
người của Lữ gia và Lý gia đều nghi hoặc nhìn Vu Nhai. Tại sao không đánh rắn
giập đầu?
Lữ gia chủ nghĩ đến câu Chó rơi xuống nước không nhịn được khóe miệng giật
giật vài cái.