Đầu óc người lùn có thể nói ra nhiều lời khen ngợi như vậy tuyệt đối là rất
trâu bò. Còn nói ra tất cả.
Bắt đầu tiểu gia hỏa kia còn nghe rất thoải mái, nhưng Khắc Liệt Luân Tư lại
thêm ở phía sau ba chữ Tiểu bằng hữu. Kết quả lại đổi được một chữ cút.
Vu Nhai nhìn thấy vậy, trong lòng cười thầm. Thoáng chốc, tâm tình hắn thả
lỏng đi rất nhiều. Chí ít tiểu nam hài này có thể hét.
– Tiền bối vô cùng trí tuệ, không biết tiền bối thích loại nữ hài thế nào?
Vu Nhai đột nhiên nói chen vào, ném Khắc Liệt Luân Tư vừa ảo não lại ngây thơ
qua một bên. Không có cách nào, vẫn để cho hắn làm tiền bối.
– Coi như ngươi còn thức thời, biết gọi lão phu là tiền bối. Ừ, lão phu
thích… Binh Linh nhỏ luôn canh chừng bên cạnh thần kiếm kia của ngươi. Ta
muốn nàng ra ngoài, cùng đi chơi với ta.
Tiểu nam hài bỗng nhiên đưa một ngón tay, chỉ về phía Huyền Binh Điển trong cơ
thể Vu Nhai. Sau đó ngón tay chỉ về phía tiểu bằng hữu Phong Doanh. Thoáng cái
Vu Nhai sợ gần chết. Hắn dùng một ngón tay chỉ, không ngờ có thể làm cho bản
thân mình biết hắn chỉ chính là Phong Doanh.
Đúng vậy, Vu Nhai cũng không biết vì nguyên nhân gì, chỉ biết tiểu nam hài này
chỉ chính là Phong Doanh…
– Đương nhiên không thành vấn đề. Nàng tên là Phong Doanh. Chỉ có điều tiền
bối, Phong Doanh là Binh Linh của ta. Nếu để cho nàng chơi với tiền bối, có
phải tiền bối nên cho ta chút lợi ích hay không?
Vu Nhai không chút do dự bán tiểu bằng hữu Phong Doanh đi. A, tiểu bằng hữu
Phong Doanh ở bên trong Huyền Binh Điển đừng nói có bao nhiêu ủy khuất. Nhưng
nàng không dám phản bác lại chủ nhân Vu Nhai này. Nàng cảm thấy bộ dạng tiểu
nam hài này thật đáng sợ.
– Ách, ngươi muốn lợi ích gì?
Tiểu nam hài cảm thấy quả thực nên cho gia hỏa này chút lợi ích, gật đầu một
cái nói.
– Nói cho ta một chút về những…
– Cút. Đồ bí đao lùn không biết tôn trọng lão nhân gia.
Khắc Liệt Luân Tư đáng thương còn muốn nói chen vào, kết quả lại bị tiểu nam
hài người ta nói một chữ cút làm cho ngậm miệng. Tiểu nam hài lại nhìn về phía
Vu Nhai nói:
– Ngươi sẽ không phải muốn biết chất liệu của những mảnh nhỏ này chứ?
– Đương nhiên không. Ta chỉ muốn biết tiền bối tên gọi là gì?
Vu Nhai cười nói.
– Ngươi gọi ta là Nguyệt Rèn tiền bối là được… Ừ, đây không tính là lợi
ích. Cho ngươi thêm một cơ hội nói ra lợi ích.
Tiểu nam hài tự giới thiệu mình, sau đó cũng rất hào phóng cho Vu Nhai một lần
thêm cơ hội. Tiền bối, chung quy phải hào phóng một chút.
– Nếu tiền bối nói đã như vậy, vãn bối không khách khí nữa. Ta muốn… Đại
địa có vô số trận pháp của sáu đại Nguyên Giới bên ngoài.
Vu Nhai không lên tiếng thì thôi, lên tiếng khiến người khác kinh ngạc. Nói
xong, ngón tay Vu Nhai chỉ về phía cánh cửa đã bị Thôn Thiên Kiếm Linh hút khí
hỗn độn xuất hiện.
Tiểu nam hài liền ngẩng đầu. Chợt trên gương mặt non nớt kia lộ ra vẻ chế
giễu. Vu Nhai dường như đã đoán được trước. Vừa thử, Vu Nhai liền phát hiện
ra, tiểu nam hài này đặc biệt khủng khiếp. Vừa liếc mắt một cái đã thấy ngay
bí mật của mình. Đồng thời, hắn biết ở trong này chỉ sợ cũng chỉ có một mình
tiểu nam hài này. Như vậy rất rõ ràng, hắn đã tồn tại cùng với thần bí này đến
bây giờ.
Nguyên nhân gì có thể khiến tiểu nam hài tồn tại cùng với nơi thần bí đến bây
giờ. Hắn là thần sao?
Vu Nhai vẫn không mấy tin tưởng này trên đại lục Thần Huyền sẽ có thần. Cùng
lắm chính là người vô cùng cường đại. Nếu không phải là thần, vậy chỉ có thể
là Linh. Chỉ có Linh mới có khả năng sống qua nhiều năm như vậy. Nếu như nơi
thần bí này cũng là tồn tại giống như Thần Chi Nguyên Giới, vậy tiểu nam hài
này rất có khả năng chính là Chân Thần, là Chân Thần của nơi thần bí này.
Nói cách khác, tiểu nam hài rất có thể là Binh Linh.
Nhưng vì sao mình không nhìn ra hắn được là Binh Linh? Thời điểm tiểu nam hài
tức giận không phải là linh thể vặn vẹo mà là sắc mặt đỏ bừng lên. Đây rõ ràng
là biểu hiện chỉ một con người mới có thể có. Nhưng Vu Nhai lại không phải
chưa từng thấy qua Binh Linh biết đỏ mặt…
Thôn Thiên Kiếm Linh cũng biết mặt đỏ!
Vì sao tiểu nam hài không để cho mình vận dụng Quan tự quyết, cũng không để
hoàng hậu tiền bối vận dụng Lưu Tinh Đồng. Chỉ sợ hắn lo lắng mình sẽ nhìn
thấu thân phận linh thể của hắn, khiến hắn không thể giả vờ. Nếu đã xác định
như vậy, hắn liền bắt đầu đàm phán!
– Ngươi muốn nơi nguồn gốc Nguyên Giới bên ngoài kia sao? Có thể. Chỉ có điều
lão phu có một điều kiện.
Sau khi tiểu nam hài kia cười lập tức thu liễm, lại nói ra một điều khiến Vu
Nhai ngây người. Theo dự đoán của hắn, tiểu nam hài kia không phải đáp lời như
vậy. Chỉ có điều cũng không sao. Tiểu nam hài vốn tính tình trẻ con. Có kỳ
chiêu gì cũng không kỳ quái. Chí ít hắn nói có thể.
– Điều kiện gì?
Vu Nhai hỏi. Hóa ra nơi thần bí gọi nơi khởi nguồn Nguyên Giới.
– Điều kiện rất đơn giản. Để tiểu Binh Linh tên là Phong Doanh kia ở lại. Sau
đó ngươi có thể lấy nơi khởi nguồn Nguyên Giới bên ngoài kia đi. Tiểu nam hài
còn nói ra một điều khiến Vu Nhai lại ngây người hơn. Có thể nói là ngạc nhiên
vô cùng. Tiểu gia hỏa này hoàn toàn không hành động theo lẽ thường. Còn nữa.
Những lời này là có ý gì? Tiểu nam hài không phải là Chân Thần của nơi khởi
nguồn Nguyên Giới này sao?
Nếu như hắn là Chân Thần, vậy mặc dù mình lưu Phong Doanh lại, hắn cũng nhất
định phải đi cùng mình chứ?
– Thế nào? Còn không chịu lưu tiểu bằng hữu Phong Doanh này lại sao? Hay
ngươi đang lừa dối một lão tiền bối như ta đây.
Tiểu nam hài thấy Vu Nhai ngây người không nói gì, sắc mặt lập tức chuyển
thành bất mãn nói:
– Nhanh chóng thả tiểu bằng hữu Phong Doanh ra. Đúng rồi, còn cả kiếm của
nàng nữa.
– Nguyệt Rèn tiền bối, những lời tiền bối nói đều là sự thật sao?
Trên mặt Vu Nhai đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ.
– Đương nhiên là sự thật. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lừa dối ngươi sao? Nguyệt Rèn
ta nói một là một, hai là hai. Được rồi, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa. Thả
tiểu bằng hữu Phong Doanh ra, ta lại đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới cho ngươi.
Tiểu nam hài vẫn là bộ dạng lão tiền bối nói.
– Như vậy… Tại hạ cáo từ.
Trên mặt Vu Nhai vẫn mang theo cười, sau đó lại trực tiếp xoay người. Nói xong
hắn còn tiện tay đánh ra một đạo Thu tự quyết, cứng rắn thu Khắc Liệt Luân Tư
đang lộ ra ánh mắt mong chờ quay về Huyền Binh Điển. Lão gia hỏa này tất nhiên
không cam lòng kêu gào thảm thiết. Rất nhanh, sau khi hắn bị bắt vào Huyền
Binh Điển đã bị các Binh Linh khác điên cuồng đánh một trận. Vu Nhai không
muốn bán đứng Binh Linh, ngươi kêu cái gì mà kêu?
– Ách, ngươi làm gì phải đi vậy? Ngươi tới nơi này không phải là vì nơi khởi
nguồn Nguyên Giới sao?
Tiểu nam hài dường như cũng bị hành động của Vu Nhai làm ngây người. Dường như
tiểu tử nhân loại này không hành động theo lẽ thường của hắn. Chờ sau khi Vu
Nhai đi được vài bước, hắn mới nghi ngờ kêu lên, chớp chớp đôi mắt to của hắn.