Thời điểm hắn không cảm giác được nguyên tố cuồng bạo tồn tại, chính là thời
điểm Lục Thiên Thần Ấn ngừng bay lên cao, hắn từ trong Lục Thiên Thần Ấn đi
ra, sau đó bao quát toàn bộ nơi thần bí.
Chỉ trong nháy mắt này, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người…
– Đảo. Không ngờ nơi này lại là một hòn đảo?
Cuối cùng Vu Nhai đã nhìn thấy toàn cảnh nơi thần bí.
Không ngờ đó lại là một hòn đảo. Nhưng xung quanh không phải là biển, mà là
sương mù mờ mịt. Giống như đảo nhỏ trong Huyền Binh Điển này. Xung quanh đều
là hỗn độn, không nhìn thấy rõ có cái gì. Dường như là gió cuồng bạo, lại
dường như là mây cuồng bạo đang cuồn cuộn lưu chuyển ở xung quanh.
Vu Nhai lắc đầu. Bây giờ không phải là theo đuổi vấn đề nơi thần bí này có
đúng là hòn đảo hay không. Hiện tại, hắn cần phải quan sát rõ nơi thần bí này.
Giống như Độc Cô Chiến Huyền đã nói, hắn không chỉ phải cảm ngộ địa thế, còn
phải quan sát xem vị trí trung tâm của nơi thần bí này nằm ở đâu.
Nếu như hắn hiện tại đã từ trong Lục Thiên Thần Ấn đi ra, vậy hắn chính là
đang ở trong quá trình rơi xuống. Nếu như không tranh thủ thời gian, nói không
chừng không có cách nào tiếp tục quan sát rõ ràng nơi thần bí này. Bởi vậy,
hắn điên cuồng vận dụng Quan tự quyết, cố gắng thu toàn bộ nơi thần bí này vào
trong mắt.
Bởi vì rất cao, thời gian cũng không đủ. Vu Nhai muốn lập tức nhìn thấy hoặc
quan sát rõ ràng địa thế, thật sự là không phải là chuyện dễ dàng.
– Thời gian không đủ sao? Vậy cố gắng ghi nhớ vào trong đầu. Đến lúc đó nhớ
lại là được.
Vu Nhai lập tức đưa ra quyết định, đồng thời lại nói:
– Hoàng hậu tiền bối. Mong tiền bối cũng hỗ trợ quan sát một chút. Đến lúc đó
lấy phương thức truyền thừa để truyền cho ta.
Thật ra không cần Vu Nhai căn dặn, hoàng hậu tiền bối cũng đang quan sát, đang
nhớ.
Cứ như vậy, trong lúc không ngừng rơi xuống, Vu Nhai nhìn chằm chằm vào nơi
thần bí, không ngừng nhớ vào đầu các trận pháp tuyệt địa trong nơi thần bí.
Thế nhưng hắn không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã không còn cách nào thấy được
toàn cảnh nơi thần bí.
– Đáng chết. Hình như vẫn chưa nhìn ra được là vị trí trung tâm.
Trong lòng Vu Nhai có chút lo lắng. Muốn đứng ở thế bất bại, muốn chiến thắng
Luyện Chân Thần cũng như đoạt lại thân thể Tiểu Luyện, vậy chỉ có một phương
pháp. Chính là nhận được nơi thần bí này. Hắn trăm phương ngàn kế rốt cuộc
nhận được cơ hội này. Nhưng lại không tìm được vị trí trung tâm. Hắn không tin
nơi thần bí này hoàn toàn không có trung tâm.
Mặc dù không có trung tâm, lẽ nào trước đây làm đại năng giả hoặc chủng tộc
nào đó làm ra nơi thần bí này lại không cần một nơi để an thân sao?
Vu Nhai cũng không tin tưởng vị đại năng giả hoặc chủng tộc kia đảo mắt có thể
làm nơi này thành như vậy.
Coong…
Đúng vào lúc này, phiến đá thần bí lại đột nhiên chấn động. Trong lòng Vu Nhai
cũng chấn động. Hắn không chút do dự lấy ra ngoài. Hiện tại bất kỳ ai cũng sẽ
không nhìn ra được phiến đá thần bí này là cái gì. Trong lúc rơi xuống, Vu
Nhai nhìn chằm chằm vào phiến đá thần bí. Linh giác của hắn điên cuồng lướt
qua phiến đá thần bí. Sau đó hắn nảy sinh một cảm giác mãnh liệt. Hình như
phiến đá thần bí muốn bay đi một hướng khác…
Ánh mắt Vu Nhai nhìn theo hướng đó…
Đáng tiếc, lúc này hắn đã rơi xuống xuống gần vị trí có nguyên tố cuồng bạo,
không có cách nào quan sát được toàn bộ nơi thần bí nữa.
– Bất kể thế nào, đi theo hướng này.
Vu Nhai không thất vọng, mà tự nói với mình. Sau đó, hắn thu hồi phiến đá thần
bí cũng nhảy vào trong tiểu thế giới thần bí của Lục Thiên Binh Linh. Sau khi
làm xong tất cả, Lục Thiên Thần Ấn đã rơi vào trong nguyên tố cuồng bạo. Vô số
nguyên tố đang bạo động, đủ có thể khiến cho Thần Hoàng đều phải sợ hãi. Đáng
tiếc đối với Lục Thiên thần bí căn bản vô dụng. Lục Thiên Thần Ấn chỉ theo
trọng lực rơi xuống.
Đúng vậy, muốn phóng qua bầu trời cuồng bạo rất khó. Nhưng muốn từ bầu trời
cuồng bạo rơi xuống lại rất dễ.
– Lục Thiên Thần Ấn đang rơi xuống. Ra tay đi. Tuyệt đối không thể để Vu Nhai
chạy trốn.
Thời Hoàng, Không Hoàng và Thiên Bằng Hoàng đồng loạt có quyết định. Bất kể
thế nào, bọn họ đều không thể bỏ qua cho Vu Nhai. Nếu chẳng may hắn thật sự
nhìn thấy gì đấy ở phía trên, như vậy bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc. Mối
nguy hiểm này bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm.
– Ba vị, các ngươi muốn đi đâu?
Độc Cô Chiến Huyền làm sao có thể để cho bọn họ tổn thương Vu Nhai được. Hắn
lập tức xông tới ngăn cản ba gã Thần Hoàng.
– Độc Cô Chiến Huyền, chỉ dựa vào ngươi sao?
Thiên Bằng Hoàng cười nhạt. Nếu như không phải cảm ứng được nguy hiểm ẩn sâu
trong cơ thể Độc Cô Chiến Huyền, Thiên Bằng Hoàng cũng sẽ không để tiểu quỷ
mới vào Thần Hoàng này vào trong mắt. Hiện tại hắn càng không muốn dây dưa
cùng Độc Cô Chiến Huyền. Hắn muốn chính là Vu Nhai. Thậm chí muốn bắt sống Vu
Nhai. Hắn cũng rất muốn biết Vu Nhai đã nhìn thấy gì ở phía trên. Hắn tự tin
lấy tốc độ của hắn có thể bỏ qua Độc Cô Chiến Huyền.
Gió bắt đầu cuồng bạo. Khắp bầu trời đã biến thành thiên hạ của gió. Sau đó,
Thiên Bằng Hoàng trực tiếp biến mất.
– Thiên Bằng Hoàng, Độc Cô gia làm sao có thể chỉ có một mình Chiến Huyền
được?
Độc Cô Chiến Huyền không trả lời, nhưng ở phía sau hắn đã truyền ra một giọng
nói già dặn. Nghe được âm thanh này, bất kỳ người nào cùng thời cũng biết đó
là vị Thần Hoàng thứ hai của Độc Cô gia. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, xem ra
còn cường đại hơn Độc Cô Chiến Huyền nhiều.
– Cút ngay…
Thiên Bằng Hoàng thậm chí cũng lười hỏi xem người tới là người phương nào. Hắn
điên cuồng hét lên một tiếng, vẫn muốn dựa vào tốc độ đi vòng qua.
– Không chặt gãy thanh kiếm trong tay ta, Thiên Bằng Hoàng ngươi đã muốn đi
qua sao?
Giọng nói già dặn mang theo sự thâm trầm. Tiếng nói vừa dứt, kiếm đã rút ra.
Kiếm quang cường đại chỉ kém hơn so với kiếm quang của Huyền Thiên Binh Trận
trước đó một chút đã trực tiếp đâm ra ngoài. Nhưng không phải đâm về phía
trước, mà là phía sau hắn. Bởi vì Thiên Bằng Hoàng đã ở phía sau lưng hắn.
– Phụt…
Một đốm máu tươi bắn lên trên không trung. Mây đỏ như máu. Thiên Bằng Hoàng
vốn đã không thấy thân ảnh chợt hiện thân ở dưới thanh kiếm của vị Thần Hoàng
Độc Cô gia này. Máu đang từ dưới cánh phải của nó nhỏ xuống. Nơi đó có một vết
máu thật dài…
– Ta thừa nhận tốc độ không bằng ngươi, nhưng kiếm của ta lại có thể đuổi kịp
tốc độ của ngươi. Ngươi có thể liều lĩnh tiếp tục bay về hướng Vu Nhai rời đi,
tiếp tục tốc độ nhanh hơn. Nhưng ta bảo đảm, ngươi sẽ chết ở dưới kiếm của ta.
Lúc này, giọng nói già dặn lại trở nên lạnh lùng, còn có tự tin tuyệt đối.
Trong ánh mắt già nua của hắn mênh mông, lại có một trung tâm, đó chính là sát
ý.
Trên mặt thú Thiên Bằng Hoàng không ngờ hiện ra vẻ kinh ngạc không hiểu. Rốt
cuộc hắn vẫn dừng lại hỏi:
– Ngươi là ai?
– Độc Cô Khúc Phong!
– Hàng chữ Khúc. Độc Cô Khúc Phong, đã từng là U Linh Các Chủ…
Thiên Bằng Hoàng khẽ nói.