Luyện Khinh Vũ vẫn quan sát, trong mắt hình như vẫn mang theo sự suy ngẫm,
nhưng hắn vẫn tiếp tục nói:
– Bên cạnh Thần Hoàng của Độc Cô gia ắt phải còn có cao thủ đế quốc Huyền
Binh ta đi theo. Đến lúc đó, sau khi đánh nơi đây thành mảnh nhỏ, phía trước
vẫn là Huyền Thiên Binh Trận của ta. Huyền Thiên Binh Trận so với phù văn trận
này vẫn cường đại hơn nhiều. Hắc, đến lúc đó, ngươi vẫn không có cách nào thay
đổi được điều gì.
– Luyện Khinh Vũ vốn không thể nói nhiều như vậy. Nói nhiều chứng minh ngươi
đang sợ hãi. Ai nói huyền khí của ta bị phong tỏa không có cách nào động thủ
được?
Vu Nhai thản nhiên trả lời, sau đó bước một bước về phía trước. Thân ảnh lúc
ẩn lúc huyễn.
– Bảo vệ Luyện huynh đệ.
Cao thủ nào đó của đế quốc Huyền Binh quát lên.
Nếu như không có Luyện Khinh Vũ, có nghĩa là tất cả bố trí của đế quốc Huyền
Binh gần như sẽ thành nước chảy về biển đông. Đế quốc Huyền Binh bọn họ sẽ
hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động. Đến lúc đó cũng chỉ có thể lấy cứng đối
cứng với hai phe khác. Đây là điều đế quốc Huyền Binh không muốn thấy.
– Cũng không cần di chuyển. Hắn không động được vào ta.
Luyện Khinh Vũ quát khẽ.
Tiếng nói vừa dứt, quanh người hắn đột nhiên xuất hiện hơn trăm thanh kiếm.
Những thanh kiếm đặc biệt bình thường, bao vây xung quanh hắn.
Vu Nhai có phần sững sờ. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn động thủ. Lúc
trước, hắn muốn đánh ngất Luyện Khinh Vũ sau đó ném vào trong Huyền Binh Điển.
Nhưng hắn biết rõ, cao thủ ẩn nấp ở trong đội ngũ nhất định sẽ muốn liều chết
bảo vệ được Luyện Khinh Vũ. Hắn căn bản không có khả năng có cơ hội làm được
điều đó. Hắn có thể giết trưởng công chúa và Lê đại nhân, nhưng tuyệt đối
không giết được Luyện Khinh Vũ. Lại nói, Luyện Khinh Vũ rất có thể là bị phụ
thể. Mặc dù giết chết Luyện Khinh Vũ chỉ sợ cũng là chuyện vô bổ. Nói cách
khác, chỉ có thể ném vào trong Huyền Binh Điển mới có thể khống chế hắn.
Hiện tại hắn cũng không muốn giết chết Luyện Khinh Vũ. Vẫn là kế hoạch lúc
đầu, vẫn phải ném vào Huyền Binh Điển.
Đáng tiếc, hiện tại Vu Nhai căn bản không có chút huyền khí nào đáng kể. Không
có huyền khí, cũng ý nghĩa là hắn không có cách nào vận dụng bất kỳ Huyền Binh
nào trong cơ thể. Không có cách nào thả đám người Lý Thân Phách ra, để có biện
pháp cho bọn họ tham gia chiến đấu.
Vừa rồi hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, chính là đnag thử dẫn huyền khí. Đáng
tiếc lại thất bại.
Không có huyền khí, Vu Nhai không có gì khác với người bình thường. Hiện tại
chỉ có thể để các Binh Linh trong cơ thể hỗ trợ đột phá huyền khí phong tỏa.
Hắn lại dùng chút đan dược xem có thể đưa đến hiệu quả hay không. Tiếp đó, hắn
mượn lực lượng phù văn trận để động thủ.
Đương nhiên, nói hắn không có gì khác so với người bình thường cũng không quá
xác thực. Hắn lại tu luyện Thôn Thiên Huyền Thân Quyếtvà hấp thu máu của đế
Long Tộc Vương. Lực lượng của thân thể cũng không yếu. Bởi vậy hắn mới dám
hành động.
– Cũng không cần động. Luyện huynh đệ không có việc gì. Kỹ năng giết người
của Vu Nhai có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không có khả năng không đi qua chỗ
chúng ta. Chỉ cần chúng ta không động, chúng ta cũng sẽ không bị phù văn mê
hoặc.
Còn lại Hô Diên gia chủ mạnh nhất trong đội ngũ quát.
– Phải không? Xem ra Hô Diên gia chủ còn chưa đủ hiểu rõ về những phù văn
Đoạn Thiên Nguyên Giới.
Vu Nhai khẽ cười nói.
Sau khi thử một chút, xác định không có cách nào tới gần Luyện Khinh Vũ, Vu
Nhai không tiếp tục thử nữa, mà đi về phía những người khác. Dưới chân nhẹ
nhàng di chuyển. Phù văn xung quanh theo đó phát triển ra. Sau đó hắn trực
tiếp biến mất. Lúc hắn lại xuất hiện đã ở phía sau một Thần Tướng của đế quốc
Huyền Binh. Không biết từ lúc nào trong tay hắn dã xuất hiện một thanh kiếm
màu lam. Đó là thanh kiếm huyền tinh biển sâu, không biết đã bao lâu không
xuất hiện. Nó vẫn luôn nằm ở trong chiếc nhẫn không gian của hắn. Chỉ cần có
linh giác, sẽ không sợ không mở ra được nhẫn không gian.
Kiếm nhẹ nhàng đưa về phía vị trí trái tim của tên Thần Tướng kia.
Nhưng đúng vào lúc này, huyền khí hộ thể của tên Thần Tướng này lặng lẽ thoáng
động. Kiếm huyền tinh biển sâu căn bản đâm không vào. Thậm chí ở trong nháy
mắt này đã vỡ nát thành từng mảnh. Vu Nhai cũng trực tiếp bị chấn động mạnh
bay ra ngoài.
– Ha ha, không có huyền khí ngươi còn vọng tưởng ám sát ta. Thực sự không
biết tự lượng sức mình. Dế nhũi chính là dế nhũi…
Tên Thần Tướng bị đâm kia cười ha ha, xoay người nhìn Vu Nhai bị đánh bay gần
như không thấy bóng dáng, tiếp tục cười to nói:
– Vu Nhai à Vu Nhai, chẳng lẽ ngươi trực tiếp bị ta đánh chết sao? Nếu là như
thế, công lao của ta có thể sẽ lớn lắm. Đến lúc đó ta sẽ cám ơn ngươi thật
nhiều. Tặng không công lao cho ta… Đúng vậy. Thân thể thật cứng rắn, không
ngờ còn chưa chết. Không biết kế tiếp ngươi muốn làm sao?
– Kế tiếp, tất nhiên là tiếp tục giết các ngươi…
Vu Nhai đứng lên, có chút chật vật, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Sau
đó hắn vẫn huy động phù văn dưới chân, trong tay lại xuất hiện một thanh kiếm
huyền tinh biển sâu thứ hai, sau đó lại ám sát. Lần này là tên Thần Tướng thứ
hai…
Vẫn bị vỡ thành mảnh nhỏ người bay ngược lại. Nhưng Vu Nhai vẫn chưa từ bỏ ý
định. Hắn lại đứng lên, lại ám sát…
Mọi người từ từ cảm thấy quỷ dị. Bọn họ đều chỉ có thể sử dụng huyền khí bảo
vệ quanh thân, cũng không dám ra tay. Nếu muốn ra tay bọn họ sẽ biến mất ở
trong phù văn trận này, sẽ trực tiếp bị di chuyển đi. Có trời mới biết sau khi
di chuyển đi sẽ như thế nào?
Chí ít bây giờ còn chưa có nhìn thấy Tô Thần Hoàng trở về. Nói không chừng
trong phù văn trận này còn có nơi nào đó có thể giết người.
Phải biết rằng, vừa rồi Vu Nhai quay về phía Hô Diên gia chủ đã nói rõ ràng,
bọn họ không biết phù văn Đoạn Thiên Nguyên Giới…
Nhưng thân thể gia hỏa này lại cứng rắn. Dù bị chấn động thế nào cũng không
chết.
Thậm chí ngay cả cấp bậc Thần Vương như Hô Diên gia chủ, hắn cũng dám ám sát.
Con mẹ nó huyền khí Thần Vương cũng chấn động không chết hắn. Nếu như sử dụng
áp lực của Thần Vương chi đạo, thôi đi, cũng vô ích thôi. Dù sao Vu Nhai cũng
nắm giữ Thần Vương chi đạo. Sau đó hắn vô cùng quỷ dị cứ hao tổn sức lực như
thế.
– Không đúng, hắn đang mượn huyền khí của các ngươi đánh tan huyền khí Tô
Thần Hoàng đang phong tỏa trong cơ thể hắn.
Đúng vào lúc này, Luyện Khinh Vũ đột nhiên mở miệng.
Mọi người có phần sững sờ, lập tức hiểu rõ Luyện Khinh Vũ nói không sai. Bọn
họ muốn làm ra chút phản ứng gì đó, nhưng rất nhanh lại không dám phản ứng
loạn. Bọn họ hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng tất cả mọi người chỉ có thể nhìn về
phía Luyện Khinh Vũ nhỏ tuổi nhất.
Trong lúc nhất thời không ngờ bọn họ không biết nên làm cái gì. Ban đầu bọn họ
cho rằng Vu Nhai muốn sử dụng loại phương pháp này ép bọn họ ra tay. Sau đó
khiến cho bọn họ bị di chuyển đi, chuyển qua nơi nào đó trong phù văn trận này
để hại chết bọn họ.