Khác nhau chính là, hắn cùng với Lý Thân Phách đã từng là chiến hữu. Đây là
một cảm giác khiến người ta tràn ngập nhiệt huyết, hoàn toàn có thể giao phía
sau lưng cho hắn. Đây là chiến hữu có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Loại cảm giác này là ngay cả tính mạng của mình cũng có thể không cần, cũng
phải bảo toàn tính mạng của hắn.
– Cổ Duệ đến, Thần Huyền đại loạn. Có phương hướng nào mà không phải mạo
hiểm. Thận trọng từng li từng tí có lẽ sẽ chết sớm hơn. Tiểu huynh đệ Vu Nhai
lại không giống như vậy. Hai phía đều là chết, cho nên ngươi lựa chọn đánh
cược. Ngươi lựa chọn lên làm vua Bách tộc. Lựa chọn đại chiến với Cổ Duệ. Lựa
chọn đối lập cùng đế quốc Huyền Binh. Cho tới hôm nay, rất nhiều lần rơi vào
cục diện đáng lẽ phải chết ngươi đều giành thắng lợi. Ngươi sống cho tới bây
giờ, người thân và bằng hữu của ngươi phần lớn cũng sống cho tới bây giờ. Chí
ít ngươi vẫn chưa từng thất bại.
Không biết từ lúc nào, một vị trưởng lão Lý gia đã tỉnh lại. Đó là trưởng lão
già nhất của Lý gia, tên gọi là Lý Thế Đạc, thực lực đạt được Thần Vương, tồn
tại cường đại nhất của Lý gia, tin tức công khai nổi trên bề mặt. Trong sáu
tỉnh không có Thần Vương, nhưng Chùy Lĩnh hiện tại lại xuất hiện một vị, hơn
nữa còn đến nơi này. Điều đó cũng nói lên quyết tâm của Lý gia Chùy Lĩnh.
Hắn nói lời trên, cũng sử dụng trí khôn và ánh mắt kiên quyết nhìn Vu Nhai.
Hắn rất già, có thể thực lực đã giảm sút.
Vị trưởng lão này có lẽ chính là vị trưởng lão đã chỉ dẫn Lý Thân Phách lấy ra
mật lệnh viễn cổ kia.
– Vu Nhai đại đế. Mạng của ngươi rất lớn. Theo ngươi, chúng ta cảm thấy chúng
ta cũng sẽ nhận được ảnh hưởng của ngươi.
Cuối cùng, Lý Thế Đạc lại chậm rãi nói. Không ngờ hắn gọi Vu Nhai là đại đế.
Điều này cũng biểu lộ hắn ủng hộ quyết tâm của Lý Thân Phách.
Còn có một điểm nữa chính là, hắn lựa chọn chính là Vu Nhai mà không phải là
Độc Cô gia.
Đương nhiên, Vu Nhai cùng Độc Cô gia hiện tại đã khó có thể tách rời. Hắn
thấy, có thể gia chủ tiếp theo của Độc Cô gia sẽ là Vu Nhai. Về phần chuyện Vu
Nhai không phải họ Độc Cô như đồn đãi? A, loại chuyện này rất nhiều người đều
không tin. Dù sao Độc Cô gia chủ đã từng vì Vu Nhai bị nhốt ở trong Lục Thiên
Nguyên Giới. Vu Nhai họ gì, hình như đã không còn quan trọng nữa.
Vu Nhai cười khổ. Hắn cũng không biết nên nói cái gì. Chuyện thế này, hắn chỉ
có thể tiếp nhận, cũng như nghĩ biện pháp tiếp tục kéo dài cái mạng lớn.
Nhắm hai mắt lại, Vu Nhai trầm tư. Xung quanh thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Không ai quấy rầy nữa hắn. Lý Thân Phách và đám người Lữ Nham đều biết Vu Nhai
đã tiếp nhận bọn họ, đồng thời đang đang nghĩ biện pháp giành được thắng lợi
trong trận chiến đấu này.
Bọn họ cũng biết hiện tại Vu Nhai cần phải tiêu hóa thật tốt. Bởi vậy không ai
đi làm phiền hắn.
– Ngày mai thời điểm lên đường, các ngươi đều không nổi chịu ảnh hưởng của hồ
nước tâm trận này, để ta thu các ngươi vào trong tiểu thế giới Binh Linh của
ta.
Đột nhiên Vu Nhai mở mắt, sau đó thở hắt ra, nói một câu không đầu không đuôi.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người nghe đều hiểu được. Mọi người cũng nhìn thấy
hai mắt Vu Nhai vừa rồi còn ngưng trọng đã trở nên kiên định…
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Lữ Nham khẽ nhíu mày nói:
– Vu Nhai, chúng ta…
– Cuộc chiến đấu nơi thần bí này đã hoàn toàn thăng cấp đến cảnh giới Thần
Hoàng. Các ngươi không cần tham dự. Phải nghe ta, nếu các ngươi tin tưởng ta.
Vu Nhai trực tiếp cắt ngang lời Lữ Nham nói:
– Chỉ cần thắng được trận chiến đấu lần này, luôn có thời gian cho các ngươi
phát huy. Không không, chỉ cần ta có thể qua được cửa ải trước mắt này, có thể
rất nhanh các ngươi sẽ có thời điểm phát huy.
– Nhưng…
Lý Thân Phách còn muốn nói gì đó.
– Tin tưởng ta. Bắt đầu từ ngày mai, ta từ một người không biết dẫn dắt lại
trở thành kẻ dẫn dẫn. Hơn nữa còn phải dẫn dắt trận cuộc chiến đấu này.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Chợt vẫn do vị trưởng lão Thần Vương của Chùy
Lĩnh kia nói:
– Tin tưởng Vu Nhai đại đế. Ta hiểu rất rõ Thần Hoàng cảnh đáng sợ thế nào.
Hơn nữa Vu Nhai đại đế đã nói, chỉ cần qua cửa ải này, sẽ có không gian chúng
ta để phát huy năng lực của mình.
– Đa tạ tiền bối đã hiểu cho. Chỉ có điều ẩn nấp ở trong tiểu thế giới Binh
Linh của ta, nếu như ta chết, như vậy các ngươi chỉ sợ cũng phải chôn cùng. Dù
sao ta đối với trận chiến đấu kế tiếp hoàn toàn không nắm chắc. Ta cũng đang
đánh cược.
Vu Nhai nói lại.
– Ha ha, vốn ở trong mắt rất nhiều người, chúng ta đi theo ngươi chính là con
đường tìm lấy cái chết. Đã như vậy, có gì phải sợ. Cũng như ta vừa nói, hai
bên đều là chết. Toàn bộ đại lục đều tràn ngập khí tức tử vong. Có gì phải sợ.
Lý Thế Đạc cười ha ha nói.
– Đã như vậy, chiến đấu thôi.
Vu Nhai nặng nề nói.
Không phát ra sát ý mãnh liệt, chỉ là sử dụng ánh mắt nặng nề gật đầu. Các cao
thủ khác của Lý gia Chùy Lĩnh đều đang Ngủ say chợt mở hai mắt ra, lộ ra thần
thái kiên định, sau đó lại nặng nề nhắm mắt lại. Đêm này có thể là đêm cuối
cùng trong tính mạng bọn họ. Chắc hẳn nên ngủ một giấc thật ngon. Như vậy, mọi
người kể cả Vu Nhai đều ngủ.
Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện đều cách âm. Bọn họ không sợ bị phía bên đế quốc
Huyền Binh nghe được. Về phần tiểu thế giới Binh Linh của Vu Nhai có thể thu
nhiều cao thủ như bọn họ hay không? Về điểm này bọn họ cũng không lo lắng. Nếu
Vu Nhai nói ra, nhất định sẽ làm được.
Lại nói, trong tay Vu Nhai còn nắm giữ Thần Chi Nguyên Giới.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngủ một giấc dậy, mọi người lại khởi hành, bước đến
trận pháp tuyệt địa kế tiếp.
Mọi người đi tới bên hồ nước. Đúng vào lúc này, Lữ Nham là người đầu tiên chịu
không nổi tâm trận thiếu chút nữa phát điên. Vu Nhai nhanh chóng thu hắn vào.
Đối với chuyện này. Đám người trưởng công chúa cũng không thấy có gì kỳ quái.
Lữ Nham có thể kiên trì đến bây giờ mới là kỳ quái nhất.
Sau đó lại là Lý Thân Phách và hai trưởng lão Lý gia. Lúc này đám người trưởng
công chúa bắt đầu hoài nghi. Nhưng khi thấy Lý gia còn có hai người, bọn họ
cũng chỉ khẽ nhíu mày, cẩn thận một chút mà thôi. Đặc biệt thời điểm sắp rời
khỏi hồ nước tâm trận, phát hiện Vu Nhai cũng không tiếp tục thu người, tâm
tình cũng buông lỏng một chút. Nhưng đúng vào lúc này, thời điểm bọn họ thở
phào nhẹ nhõm, Vu Nhai lại có hành động…
Không động thì thôi, khẽ động là kinh thiên động địa…
– Lục Thiên thức thứ sáu, thuấn sát…
Vu Nhai chỉ cúi đầu nói một câu. Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng,
thần đạo thời gian và không gian đã được phát động. Khi huyễn ảnh tâm trận
khủng khiếp còn chưa biến mất, hắn mang theo thái cực kiếm tâm hoàn mỹ, trong
tay cầm Thôn Thiên Kiếm, sử dụng ra tuyệt kỹ giết người của Lục Thiên Thần
Kiếm. Hắn cuồng bạo lại lặng lẽ không một tiếng động xông về phía trưởng công
chúa…
Giết người, Vu Nhai lại đặc biệt am hiểu. Ám sát, Vu Nhai càng am hiểu hơn.