Trong thời gian nghỉ ngơi khó có được này hắn vẫn lẩm bẩm suy tính.
– Đúng rồi. Tuy rằng ta không có cách nào cảm ngộ được địa thế của nơi này,
nhưng ta vẫn có thể mô phỏng theo mà?
Trong lúc đang suy tư, ánh mắt Vu Nhai đột nhiên sáng lên. Đúng vậy, chính là
kết hợp chặt chẽ lại cùng một chỗ, mới khiến cho địa thế của nơi này bình
thường đến mức ngay cả hắn thậm chí là Thần Hoàng cảnh vẫn không có cách nào
cảm ngộ được. Càng bình thường thì càng cường đại. Nếu như mô phỏng thế giới
trong huyễn cảnh của Thần Huyền Khí Điển theo nơi thần bí này, khiến hắn hoàn
toàn có thể cảm ngộ được mọi chỗ?
Nếu đã nghĩ đến đó, đương nhiên hắn sẽ không chút do dự đi làm. Vu Nhai lấy
Thần Huyền Khí Điển ra. Sau đó hắn bắt đầu bố trí lại thế giới bên trong huyễn
ảnh, gần như khiến toàn thế giới đều trở mình. Nếu như trong thế giới huyễn
ảnh có người, như vậy khẳng định sẽ cảm giác tận thế.
Vu Nhai điên cuồng khiến thế giới huyễn ảnh biến đổi hình dạng. Từng mảng đất
đai bị dời đi…
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bố cục của toàn thế giới đều biến
đổi khác thường, địa thế nối tiếp một lượt này tới lượt khác. Mãi đến lúc này
Vu Nhai cảm giác dường như hắn là thần, là thần trong thế giới huyễn ảnh
này…
– Còn chưa đủ. Tuy rằng hết lượt này tới lượt khác hiện ra, nhưng vẫn không
thể hiện ra được địa chi đại thế của ta. Phải khiến toàn thế giới đều tràn
ngập địa chi đại thế của ta…
Vu Nhai đứng ở trong tinh không của huyễn ảnh nhìn thế giới phía dưới, nhíu
mày nói.
Ầm…
Nhưng ngay khi hắn muốn hành động, trong ý thức của hắn có một tiếng nổ vang
đầy hung bạo. Thế giới huyễn ảnh lại có biến hóa. Lần này không phải do hắn
khống chế, mà là biến hóa nào đó tự phát sinh gần như dùng mắt thường không
thấy được. Vu Nhai dường như nhìn thấy có một địa long vô hình đang chuyển
động, kéo địa thế từng vòng lại cùng một chỗ. Không ngờ tự mình sinh thành địa
chi đại thế?
Ầm…
Trong ý thức của hắn lại xuất hiện những tiếng động ầm ầm. Lúc này đây, Vu
Nhai cảm giác được dường như trong ý thức mở ra một cánh cửa tràn ngập ánh
sáng rực rỡ. Địa chi đại thế chiếu lên, lấp đầy ý thức của hắn… Cảm ngộ địa
thế trong nháy mắt này cũng tiến vào giai đoạn tiếp theo. Lúc này Vu Nhai mới
ý thức được hắn thật sự đi lên quỹ đạo chính của cảm ngộ địa thế.
Ầm…
Tiếng động thứ ba ầm ầm vang lên. Nhưng lần này không phải tới từ ý thức, là
đến từ Huyền Binh Điển trong cơ thể hắn. Đúng vậy. thế giới trong Huyền Binh
Điển vẫn là một mảnh hỗn độn. Ở trong hỗn độn có một mảnh đại địa, giống như
đảo nhỏ. Theo Vu Nhai cảm ngộ địa thế nó đã biến hóa trở nên lớn hơn. Lúc này,
Vu Nhai địa thế tiến bước, đương nhiên cũng dẫn dắt thế giới Huyền Binh Điển
phát sinh biến hóa…
– Nguy rồi. Yến đại nhân và Hạng giáo quan cùng đám người bị đế quốc Huyền
Binh hãm hại vẫn ở bên trong.
Tâm tình Vu Nhai đang rất tốt, nhưng trong nháy mắt sắc mặt đại biến. Hắn vội
vàng nhảy vào trong Huyền Binh Điển muốn chuyển mọi người đi. Chỉ có điều, khi
đi vào, hắn gặp phải Thôn Thiên Kiếm Linh giống như tiên tử. Chỉ thấy nàng đảo
mắt nói:
– Nam nhân các ngươi thế nào lại không thận trọng tỉ mỉ chút nào vậy. Thậm
chí ngay cả chuyện liên quan tới tính mạng cả ngàn người cũng có thể quên
được. Ta đã sớm chuyển người đến trong tiểu thế giới Binh Linh khác. Nếu như
chờ ngươi nhớ tới, cũng không biết hại chết bao nhiêu người. Hừ!
Nói xong, Thôn Thiên Kiếm Linh lắc cái mông vểnh một cái, trực tiếp rời khỏi
đó.
Biểu tình Vu Nhai có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn mặt dày đi theo Thôn
Thiên Kiếm Linh tiến vào tiểu thế giới Binh Linh của nàng. Sau đó hắn cười ha
hả nói:
– Vậy không phải còn có Thôn Thiên lão bà đáng yêu của ta sao? Có nàng chủ
nội, nam nhân như ta có sơ ý một chút cũng không có gì kỳ quái?
– Ngươi lại tới làm gì?
Thôn Thiên Kiếm Linh hung hăng trừng mắt với hắn một cái, hừ lạnh nói.
– Ách, làm lão công của nàng tiến vào khuê phòng của nàng cũng không phải vấn
đề lớn lao gì chứ? Cho dù không có chuyện gì cũng có thể tiến vào đi.
Tâm tình Vu Nhai rất tốt. Hắn lại bắt đầu đùa giỡn với Thôn Thiên Kiếm Linh,
người thời gian gần đây đã phát sinh biến hóa rất lớn. Hiện tại Thôn Thiên
Kiếm Linh thoạt nhìn thật sự rất giống nữ nhân, không còn là nữ tiền bối cao
cao tại thượng như trước đây.
Đương nhiên, những lời này hắn không dám nói ra khỏi miệng. Bây giờ giống như
nữ nhân, trước đây không giống sao? Thôn Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ nổi
giận.
– Đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm trạng nói chuyện phiếm sao? Sau khi cảm
ngộ địa thế ngươi sẽ không quên chứ? Hiện tại ngươi cũng không còn bao nhiêu
thời gian đâu. Ta đoán đế quốc Huyền Binh sẽ hành động trong hai ngày này. Có
lẽ chính là trận pháp tuyệt địa kế tiếp.
Thôn Thiên Kiếm đối với gia hỏa này thực sự không nói được gì nữa. Có đôi khi
rất biết cách suy nghĩ. Nhưng có đôi khi vẫn có chút thiếu đầu óc. Thật là.
– Ách…
Lúc này Vu Nhai mới nhớ tới.
Địa thế tiến bộ nhiều như vậy, nói không chừng phù văn cũng có thể điên cuồng
tiến bước. Đến chỗ này, coi như đã vào rất sâu trong nơi thần bí. Chí ít đối
với Thần Vương mà nói đã là vào rất sâu. Đế quốc Huyền Binh không có khả năng
để đội ngũ này lại đi tới thêm nữa. Vạn nhất tất cả trận pháp tuyệt địa trong
đó đều hết sạch thì làm sao bây giờ?
Thôn Thiên Kiếm Linh nói không sai. Sợ rằng cuộc đại chiến đã rất gần!
Nghĩ tới đây, biểu tình Vu Nhai lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Thôn Thiên
Kiếm Linh chắp tay, nói:
– Cảm ơn Thôn Thiên lão bà giáo huấn. Trong khoảng thời gian này nàng chịu
chút khổ cực. Chờ ta giết chết tất cả kẻ địch, rồi trở về từ từ bồi thường cho
nàng.
Nói xong, Vu Nhai liền trực tiếp lao ra ngoài, chỉ để lại Thôn Thiên Kiếm Linh
đang mờ mịt.
– Ai, ai muốn ngươi bồi thường? Ai chịu chút khổ cực? Ta mới không khổ cực
đi? Một mình ta đã sớm quen cảnh cô đơn. Ta làm sao có thể bởi vì không có ai
ở bên cạnh mà cảm giác khổ cực được? Còn nữa, chút khổ cực của ngươi có phải
ẩn chứa hàm nghĩa hèn mọn gì đó đúng không… Đáng chết, ai hoan nghênh ngươi
trở về chứ?
Sau một hồi lâu mờ mịt, Thôn Thiên Kiếm Linh rốt cục mới hiểu được ý tứ của Vu
Nhai.
Thoáng cái nàng không bình tĩnh nổi, lớn tiếng kêu lên. Tên gia hỏa đáng chết
này. Đã là lúc nào rồi, hắn còn đùa cái kiểu đáng chết này chứ. Lại còn nói
nghiêm túc như vậy. Thật là đáng chết, đáng chết, đáng chết…
Nhưng mắng thì mắng, sau một hồi Thôn Thiên Kiếm Linh lại im tiếng, biểu tình
lại trở nên cổ quái. Thế nào thoáng cái lại biến thành bộ dạng người đàn bà
chua ngoa, mắng trượng phu không chịu về nhà vậy chứ? Mình kích động như vậy
làm gì. Lại không phải giống như trước đây, kích động chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép?
– A a a, tên khốn đáng chết này hiện tại khẳng định đang chê cười ta. Chỉ có
điều, cô đơn lại có thể thành thói quen…
Thôn Thiên Kiếm Linh có phần muốn phát điên, trong lòng kêu lên, sau đó lại ôm
hai chân thì thào tự nói.