Vì sao? Vì sao phụ hoàng thương yêu mình lại biến thành bộ dạng như vậy?
Công chúa Linh Vũ cảm giác nàng đang lớn lên.
– Khụ, vậy công chúa, hình như có chút mệt mỏi. Vừa rồi uống quá nhiều rượu.
Ta thấy nàng vẫn nên dẫn ta trở lại Huyền Vân Cung thì hơn.
Đúng vào lúc này, mới đi dạo chưa đầy nửa canh giờ, nam tử khiến người ta chán
ghét trước mắt lại đột nhiên nhắc tới điều này. Trong lòng nàng cảm thấy bi
thảm. Nam nhân như vậy thực sự đủ buồn nôn. Háo sắc thành bộ dạng như vậy. Có
lẽ, có lẽ chờ đợi còn khó tiếp nhận hơn lập tức chịu hình phạt đi? Vậy cứ dẫn
hắn đi thôi…
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng Ừ một tiếng, liền dẫn Vu Nhai đi tới Huyền Vân
Cung…
– Đáng chết, đáng chết. Ta nhất định phải đâm sắc lang đáng chết này thành
cặn bã.
Thôn Thiên Kiếm Linh sắp điên mất. Thời gian bọn họ đi dạo trong hoàng cung,
nàng đã bắt đầu hỏi. Nhưng không ngờ Vu Nhai trực tiếp mặc kệ nàng. Hắn lại
dám mặc kệ nàng. Hiện tại thực lực Vu Nhai càng ngày càng khủng khiếp. Thôn
Thiên Kiếm Linh đã không phải muốn đi ra là có thể tùy tiện lao ra được nữa.
Vu Nhai cũng có thể mặc kệ những lời nói vô nghĩa của nàng. Dù sao Vu Nhai mới
là chủ nhân của nàng.
– A a a…
Tiểu bằng hữu Phong Doanh đáng thương bị một vị Kiếm Linh đại tỷ tỷ tà ác
nhanh chóng bịt miệng, không cho nàng đi nhắc nhở Thôn Thiên Kiếm Linh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Bọn họ đi suốt gần nửa canh giờ mới đi tới Huyền
Vân Cung. Cung nữ bên trong đã nhận được phân phó, bái kiến Bách Tộc Vương và
công chúa Linh Vũ, sau đó liền bị Bách Tộc Vương đại nhân vung tay lên đuổi
tất cả ra ngoài cung. Trong phút chốc, bên trong Huyền Vân Cung chỉ còn lại có
hai người Vu Nhai và công chúa Linh Vũ. Nơi đó có một cái giường lớn có thể
lăn qua lăn lại vẫn không sợ ngã xuống…
– Hắc hắc, công chúa Linh Vũ của ta. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Nàng
xem chúng ta có phải nên đi nghỉ ngơi hay không?
Ở trong mắt công chúa Linh Vũ, Bách Tộc Vương trước đó vẫn rất khiêm tốn cuối
cùng đã biến mất, lộ ra răng nanh. Hắn vô cùng đáng khinh, nhìn chằm chằm vào
nàng. Công chúa Linh Vũ muốn chạy trốn. Nhưng nàng biết nàng nhất định là trốn
không thoát. Trong lòng nàng lại lộ vẻ sầu thảm. Đúng vào lúc này, một trận
gió đã cuốn nàng về phía cái giường lớn, đúng là cơn ác mộng của nàng. Sau đó
thế giới của nàng biến thành một màu tối đen…
– Vu Nhai, ngươi cho ta đi… Ách…
Thôn Thiên Kiếm Linh cuối cùng bạo phát, phá được sự ngăn cản của Vu Nhai. Nếu
như Vu Nhai nắm giữ huyền khí cấp Thần Vương còn khó làm được. Nhưng hắn chỉ
là cấp Chuẩn Thần. Chỉ có điều vào lúc này, Vu Nhai lại đột nhiên ở trong chăn
đen đánh ra một đạo phù văn trận nho nhỏ, ngăn cản hắn và công chúa Linh Vũ
với bên ngoài. Sau đó, lại một tiếng động vang lên. Cả hai đã tiến vào trong
tiểu thế giới Binh Linh của Phong Doanh.
– Thôn Thiên đại tỷ, không nên vọng động. Nếu như tỷ tỷ còn bạo phát như vậy
nữa, nói không chừng phù văn trận do Vu Nhai vừa bố trí ra sẽ bị đại tỷ làm
rách mất. Đến lúc đó sẽ không xong.
Đúng vào lúc này, Kiếm Linh nào đó không nhịn được nhảy ra trêu chọc.
– Đúng vậy Thôn Thiên đại tỷ, đại tỷ tức giận như vậy làm gì. Chẳng lẽ đại tỷ
không nghĩ chủ nhân có tính toán khác sao?
– Thôn Thiên đại tỷ, tha lỗi cho ta nói thẳng. Mặc dù chủ nhân trực tiếp đẩy
ngã công chúa, làm Binh Linh, đại tỷ hình như cũng không nhất thiết phải sốt
ruột như vậy mới phải? Hình như đại tỷ không phải phẫn nộ với chủ nhân sắc
lang, mà là… A, mùi thật chua…
Các Binh Linh đều nhảy ra. Trước đây bọn họ rất sợ Thôn Thiên Kiếm Linh. Cũng
không biết vì sao, càng ngày lại càng không thấy cảm giác úy kỵ nữa. Bọn họ
cảm thấy đại tỷ tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng chỉ là điển hình của trong nóng
ngoài lạnh…
Mặt Thôn Thiên Kiếm Linh thoáng cái liền hồng. Nàng không nhịn được quát lớn:
– Các ngươi còn dám nói lung tung, có tin lão nương chém các ngươi hay không?
Cho đến lúc này, Thôn Thiên Kiếm Linh mới kịp phản ứng. Trước đó tất cả những
gì Vu Nhai làm đều là diễn trò. Từ đầu tới cuối cũng không động tới một sợi
tóc của công chúa người ta. Cho dù kéo nàng vào cũng sử dụng nguyên tố phong.
Tại sao mình lại đột nhiên không hiểu biết như thế. Đáng chết.
Nhìn các Binh Linh xung quanh từng người lộ vẻ trêu chọc, Thôn Thiên Kiếm Linh
hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Sau đó nàng liền trực tiếp chui, trực tiếp chui vào trong Huyền Binh Điển.
Nàng rất tức giận. Tên khốn Vu Nhai kia lúc trước tại sao lại không nói rõ với
mình. Nhất định là cố ý muốn mình xấu mặt. Đáng chết, Vương bát đản đáng
chết…
– Không đúng, không đúng hắn thật sự sẽ làm chuyện gì đó…
Đúng vào lúc này, nghi ngờ trong lòng Thôn Thiên Kiếm lại dâng lên. Nàng không
nhịn được lại từ trong Huyền Binh Điển chui ra. Nàng len lén chui vào trong
tiểu thế giới Binh Linh của Phong Doanh. Sau đó nàng liền nhìn thấy ở trong
tiểu thế giới tràn ngập màu xanh tươi của Phong Doanh, Vu Nhai đã thay đổi
gương mặt. Đó là một gương mặt nghiêm túc. Đồng thời, công chúa Linh Vũ cũng
thay đổi khuôn mặt. Mặt nàng có chút đờ đẫn…
– Bách Tộc Vương, chuyện này…
– Nơi này là tiểu thế giới Binh Linh của ta. Ở chỗ này nói chuyện sẽ không có
ai nghe thấy. Ta muốn biết tại sao Huyền Binh Đại Đế lại muốn ta cưới nàng?
Vu Nhai hờ hững hỏi. Hắn đã là người thượng vị, vương giả thần đạo, trên người
tự có một uy thế.
– Vì sao? Bởi vì ngươi là Bách Tộc Vương. Phụ hoàng nói với ta, ngươi có lòng
phản nghịch, chỉ có ta gả cho ngươi, mới có thể trấn an ngươi, khiến ngươi có
thể tận tâm ra sức cho đế quốc. Cũng xem như là một dạng hòa thân đi.
Công chúa Linh Vũ ngẩn người một lát, chợt trả lời. Không biết vì sao, nàng
cảm giác lúc này Vu Nhai có phần giống với phụ hoàng nàng, chính là cảm giác
không cho nghi vấn, phải trả lời.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Không thích hợp, đặc biệt không thích
hợp. Thật nực cười, một công chúa có thể khiến mình ra sức cho đế quốc sao?
Hơn nữa, chiêu ra oai phủ đầu trước đó vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Tuyệt đối
không phải như thế, Huyền Binh Đại Đế rốt cuộc có mục đích gì?
Công chúa Linh Vũ tuổi tác còn nhỏ, lại sinh sống và lớn lên ở trong thâm
cung, làm sao biết được lòng người hiểm ác đáng sợ tới mức nào?
– Nàng và huynh đệ Luyện Khinh Vũ có quan hệ rất thân mật sao?
Vu Nhai hỏi lại.
Trong nháy mắt, mặt công chúa Linh Vũ trở nên ửng đỏ. Nàng đột nhiên cảm giác
Vu Nhai trước mắt chẳng khiến người ta chán ghét nữa. Thậm chí có cảm giác của
một vị trưởng bối, so với phụ hoàng còn muốn giống phụ hoàng hơn. Hình như
đang muốn làm chủ cho nàng. Nàng nhẹ nhàng Ừ một tiếng.
– Nàng biết phụ hoàng nàng nói với tiểu huynh đệ Luyện Khinh Vũ những gì hay
không?
Vu Nhai hỏi.
Nếu không phải công chúa có vấn đề, vậy khẳng định chính là Luyện Khinh Vũ có
vấn đề. Huyền Binh Đại Đế muốn khiến Luyện Khinh Vũ ghen ghét với mình? Có
phần không thể tưởng tượng nổi. Hình như đối mình Luyện Khinh Vũ không phải là
uy hiếp. Nhưng ngoại trừ khả năng này ra, hắn không nghĩ ra khả năng nào khác.