Luyện Khinh Vũ vẫn phát điên, cười một cách điên cuồng.
– Luyện huynh đệ, Tiểu Luyện, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Vu Nhai vẫn không hiểu lắm. Hắn coi Luyện Khinh Vũ là tiểu huynh đệ. Nếu là kẻ
địch, Vu Nhai cũng lười để ý đến, trực tiếp đánh ngã là được. Hơn nữa tuy rằng
hắn thấy được sự thù địch của Luyện Khinh Vũ, nhưng đối với mình lại không có
sát ý gì?
Không đúng. Hình như có chút sát ý, nhưng hắn không có can đảm đó. Cảm giác rõ
ràng là tức giận mà không dám nói gì?
– Bách Tộc Vương gia, chúc mừng ngươi, chúc mừng. Ngươi rất nhanh, rất nhanh
sẽ… ngã!
Luyện Khinh Vũ nói đến đây liền trực tiếp ngã xuống. Trên gương mặt ngây thơ
lộ ra vẻ u sầu và oán khí. Dường như hắn chịu sự ủy khuất rất lớn. Nhưng với
tính cách có chút ít hèn yếu lại không cách nào phát tiết, hắn chỉ có thể mượn
rượu tiêu sầu. Hình như ủy khuất vẫn vì Vu Nhai?
Trở lại xe thú, nhìn bị vệ binh hoàng thành đưa Luyện Khinh Vũ đi, Vu Nhai vẫn
không hiểu. Hắn cảm giác tâm trạng mình rất nặng nề. Nhưng hình như khúc mắc
này lại không phải do mình đưa tới, hoặc kẻ gây ra chuyện không phải là mình.
Hắn khẽ nhíu mày, lại lắc đầu.
Chờ có cơ hội lại tìm Luyện Khinh Vũ hỏi thăm một chút là được. Dù sao châm
trận của hắn đã giúp mình không ít. Tuy tuổi tác hắn còn nhỏ, nhưng là người
đáng giá để kết giao.
– Châm trận tiến bộ không ít sao?
Vu Nhai lại nghĩ tới lời Luyện Khinh Vũ vừa nói. Hắn lại nhíu mày. Không phải
đã nói qua nhiều năm như vậy châm trận của hắn tiến bộ rất nhỏ sao? Vì sao đột
nhiên lại tiến bộ rất nhiều?
Vu Nhai đã từng nghiên cứu qua châm trận, phát hiện hắn tuy rằng học được, hơn
nữa nắm giữ rất nhanh, nhưng cực hạn cũng chỉ mạnh hơn Luyện Khinh Vũ một chút
mà thôi. Đó còn bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn Luyện Khinh Vũ.
Vừa rồi Luyện Khinh Vũ, ở trên phương diện thực lực so với lúc còn ở đế quốc
Ma Pháp cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
– Đại đế giá lâm.
Xe thú đang di chuyển vào hoàng thành đột nhiên dừng lại. Có giọng nói rất cao
truyền tới. Vu Nhai lập tức ném chuyện của Luyện Khinh Vũ ra sau đầu. Hiện tại
hắn phải đối mặt là đại BOSS đế quốc Huyền Binh. Người này nhất định muốn dồn
mình vào tử địa.
Ban đầu, lấy thân phận của Độc Cô gia chủ, Huyền Binh Đại Đế chắc hẳn sẽ đến
bên ngoài đế đô nghênh tiếp. Nhưng không. Thậm chí ngay cả ở trước cửa hoàng
thành nghênh đón cũng không. Trong lòng hai bên đều hiểu rõ. Đã như vậy, cần
gì phải giả mù sa mưa nữa. Huyền Binh Đại Đế cũng lười phải chạy nhiều.
Trận doanh sa hoa cứ như vậy từ bên trong hoàng thành đi ra. Đây là lần thứ
hai Vu Nhai gặp Huyền Binh Đại Đế. So với khi gặp hắn ở Huyền Thần Điện Thánh
Hội lúc trước, cũng không có bao nhiêu biến hóa. Hắn vẫn mặc hoa phục kim sắc.
Phía trên thêu thiên bằng thú kim sắc đại biểu cao quý nhất của đế quốc Huyền
Binh. Khí tức toàn thân rất sung mãn. Lúc này Vu Nhai đã có thể phát hiện thực
lực của hắn. Chắc là mới vào Thần Vương.
Đại đế của đế quốc Huyền Binh, thực lực từ trước đến nay không tệ. Nhưng đây
không phải là thời kỳ bọn họ bạo phát. Bởi vì phải xử lý quá nhiều chuyện.
Dường như bọn họ đều chờ sau khi rời khỏi ngôi vị hoàng đế mới bắt đầu bạo
phát. Điều này mang tác dụng chậm nhưng sung mãn.
Thực lực đại đế hiện tại đã xem như là đứng đầu trong các Đại Đế của các triều
đại Huyền Binh.
Đương nhiên, rất nhiều Huyền Binh Đại Đế cũng không nguyện thoái vị. Suốt đời
bọn họ thực lực cũng không đạt được đỉnh phong.
Ở bên cạnh Huyền Binh Đại Đế còn có mấy người quen. Theo thứ tự là Thất hoàng
tử, Đông Phương Thần Thông và Mông thân vương…
Đồng thời, không ngờ Lý Thân Phách cũng ở phía sau. Hơn nữa chỗ đứng cũng
không phải ở sát phía sau. Vu Nhai vừa nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra. Hiện
tại Lý Thân Phách lại là gia chủ Lý gia Chùy Lĩnh, cũng là Vương gia, thân
phận tất nhiên khác trước.
Mà ở phía sau cùng, Vu Nhai còn phát hiện ra Lữ Nham. Đúng vậy. Chắc hắn đi
theo Lữ gia gia chủ tới đế đô.
Lý Thân Phách và Lữ Nham đều len lén dựng ngón cái hướng về phía Vu Nhai, mang
theo nụ cười bội phục. Thậm chí cơ bắp toàn thân Lý Thân Phách còn run lên.
Dường như hắn muốn nói, nếu chiến đấu cũng phải dẫn hắn theo, tiếp tục cùng
nhau chiến đấu, không thành vấn đề!
– A…
Vu Nhai âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Qua ánh mắt của hai người đó có thể thấy
được bọn họ cũng không có bởi vì thân phận của mình mà biến thành kẻ địch.
Đúng vậy, Vu Nhai rất sợ gặp lại những chiến hữu đã từng cùng chiến đấu ở trên
chiến trường, phải chém giết sinh tử. So với nhìn thấy từng người đã chiếu cố
mình bởi vì mình mà chết, loại chiến hữu tương tàn này lại càng tàn khốc hơn.
Chỉ là hắn còn có chút sầu lo. Nếu như Huyền Binh Đại Đế hạ lệnh bảo bọn họ
đánh giết mình, bọn họ nên xử lý như thế nào? Bất kể thế nào, đến lúc đó đập
ngất bọn họ, thu vào Huyền Binh Điển là được…
Ai, trước đây hắn muốn trở thành vua Bách tộc cũng chỉ vì một bầu nhiệt huyết.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Đương nhiên, hắn cũng không hối hận.
Thất hoàng tử cũng nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp. Hiện tại với thân phận Thất
hoàng tử đã không thể vững chắc như lúc Vu Nhai bạo phát. Thành cũng là Vu
Nhai, bại cũng là Vu Nhai. Đầu tư vào Vu Nhai là đầu tư đúng. Khả năng quan
sát đặc biệt sắc bén, chính là sắc bén quá mức.
Ánh mắt Đông Phương Thần Thông cũng phức tạp. Mỗi lần gặp lại Vu Nhai, đều
thấy hắn đi tới một bước dài.
Mông thân vương lại giống như độc xà nhìn hắn, hận không thể nuốt toàn thân
hắn vào. Mối thù giết con bất cộng đái thiên. Chỉ có điều rất nhanh, rất nhanh
Vu Nhai sẽ chết không có chỗ chôn. Đáng tiếc thực lực tiểu tử này trở nên thật
sự đáng sợ, không thể tự tay giết hắn.
Trừ những người đó ra, phần lớn những người còn lại đều lộ ra ánh mắt tò mò.
Đương nhiên còn có người mang theo sự thù địch. Ví dụ như Hô Diên gia của Tiên
vực, Vu Nhai đã từng đắc tội.
– Tham kiến đại đế.
Nhìn thấy Huyền Binh Đại Đế đi tới, Độc Cô Chiến Huyền và Vu Nhai đều xuống
khỏi xe thú. Hai người đều hờ hững bái kiến. Nhưng ngay cả cúi người khom lưng
cũng không có.
Nếu như ngươi lười đến trước cửa thành đế đô đón tiếp, vậy chúng ta cũng lười
cho đại đế ngươi mặt mũi.
– Lớn mật. Nhìn thấy đại đế còn không quỳ xuống. Thần Kiếm Vương cũng không
nói làm gì. Bản thân ngươi chỉ là một Vương gia nho nhỏ cũng dám không quỳ
sao?
Đúng vào lúc này, phía sau Huyền Binh Đại Đế có người hét lớn. Vu Nhai nhìn
theo hướng giọng nói truyền ra. Ách, không ngờ chính là Giám Trảm Quan ở trước
cửa thành kia. Gia hỏa này biến hóa nhanh chóng, biến thành quan lại đi phía
sau đại đế.
Vương gia cũng phân chia đẳng cấp. Dường như Mông thân vương là thân vương cao
nhất.
Gia chủ sáu tỉnh còn lại là vương khác họ. Địa vị của bọn họ cũng không thấp.
Phía trên đẳng cấp cũng là tương đồng.
A, tuy rằng Độc Cô gia chủ trên danh nghĩa đẳng cấp tương đồng với gia chủ năm
tỉnh bọn họ, nhưng ai cũng biết địa vị siêu nhiên của Độc Cô gia chủ.