Tim chợt đập mạnh. Vu Nhai biết lại sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
– Không biết là đang xét nhà ai vậy? Cũng là người phản bội lại đế quốc sao?
Vu Nhai trực tiếp hỏi.
– Đúng vậy. Đó là người của nghiệp đoàn võ học. Chúng ta phát hiện ra nghiệp
đoàn võ học có lui tới với dân Cổ Duệ… Đương nhiên, chúng ta biết hội trưởng
trước đó của nghiệp đoàn võ học là người trong sạch. Dù sao cũng là nhạc phụ
của Bách Tộc Vương ngài. Khẳng định không có vấn đề. Nhưng bởi vì hội trưởng
Đan Đạo Hùng ở trong lãnh địa Bách tộc của ngài chinh chiến đã từ bỏ trọng
trách hội trưởng, không tiện quản thúc, mới xảy ra chuyện người phía dưới cấu
kết với dân Cổ Duệ.
Quan dẫn dắt quan đặc biệt giải thích cho phía chính phủ, còn giúp Vu Nhai và
Đan Đạo Hùng rửa sạch nỗi oan khuất. Nhưng Vu Nhai lại biết chiêu ra oai phủ
đầu thứ hai rốt cuộc vẫn tránh không khỏi. Không ngờ là nghiệp đoàn võ học.
Hơn nữa còn là xét nhà.
Lúc đó, thời điểm Vu Nhai nói muốn trở thành vua Bách tộc, Đan Đạo Hùng đã sắp
xếp đối với nghiệp đoàn võ học, điều động lực lượng chủ chốt của hắn về. Nhưng
có rất nhiều lực lượng không phải là nòng cốt đều được giữ lại. Phải biết
rằng, nghiệp đoàn võ học quá tự do tản mạn. Không thiếu người còn không phải
là Huyền Binh Giả bình thường. Rất nhiều hội viên cũng không thể nói quá trắng
trọn với bọn họ. Nhưng không nói trắng ra, muốn bọn họ rời bỏ quê hương, quả
thật không có khả năng. Thậm chí có vài người chủ chốt cũng không muốn đi. Bọn
họ muốn tiếp tục phát triển nghiệp đoàn võ học.
Theo bọn họ nghĩ, nghiệp đoàn cũng không phải là gia tộc, chỉ là một đám người
cùng chung chí hướng hợp lại một chỗ.
Lại nói, Đan Đạo Hùng cũng đã từ chức hội trưởng nghiệp đoàn, đổi lại là một
hội trưởng khác. Ở đó đã không còn là nghiệp đoàn võ học ban đầu. Đáng tiếc vì
trừng trị Vu Nhai, vì đối phó với Vu Nhai, Huyền Binh Đại Đế theo dõi nghiệp
đoàn võ học…
– Hóa ra là như vậy. Cấu kết với dân Cổ Duệ đúng là nên xét nhà. Không cần đi
đường vòng. Bảo bọn họ chờ một chút cho chúng ta đi qua là được.
Độc Cô Chiến Huyền biết Vu Nhai tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mặc kệ không quan
tâm. Vậy phải xem thủ đoạn của Vu Nhai thế nào. Hắn thay Vu Nhai nói.
Lấy địa vị của bọn họ, mặc dù là trước đây không phải thời kỳ bạo loạn, cũng
không có khả năng đi đường vòng…
– Được, ta lập tức bảo bọn họ tạm thời dừng lại. Đi đường vòng quả thực cũng
không tốt. Nghiệp đoàn võ học có rất nhiều người cấu kết với dân Cổ Duệ, phân
bố ở khắp nơi trong đế đô. Ta cũng quên mất con đường kia có kẻ phản bội. Quả
thực không thể đi vòng.
Quan dẫn đường lộ vẻ áy náy, xin lỗi nói. Nhưng lời này ai nghe cũng biết là
đang nói cho Vu Nhai nghe. Hắn muốn nói, chỉ cần có qua lại với nghiệp đoàn võ
học, lại không có bối cảnh gì, không quan tâm là ai tất cả đều lục soát. Tất
cả đều là do Vu Nhai ngươi hại…
Hừ, ngươi muốn cứu người sao? Toàn bộ đế đô lớn như vậy, ngươi cứu được bao
nhiêu người?
Trong lòng Vu Nhai điên cuồng lạnh lẽo. Mặc dù bây giờ bị xét nhà là thành
viên của nghiệp đoàn võ học, hắn cũng không nhận ra, nhưng hắn lại không có
cách nào không để ý tới. Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết. Hắn
không có khả năng bỏ mặc. Lại nói, bỏ mặc chính là làm bản thân mình trở nên
hèn yếu.
Vệ đội tiến về phía trước. Phía trước, những nhà bị tra xét vang lên tiếng
khóc rung trời. Vu Nhai cảm giác được vô số ánh mắt tập trung ở trên người
mình. Đó đều là ánh mắt của cường giả ở đế đô. Trong đó có cả những Huyền Binh
Giả cấp Thần Vương khác. Bao gồm cả vị Giám Trảm Quan cấp Thần Vương trước đó.
Vu Nhai im lặng. Đột nhiên tim hắn trở nên vô cùng yên ổn. Đó là do tâm chí
được tâm trận tôi luyện ra. Tâm trận không ngừng phát huy tác dụng đối với
kiếm đạo chi tâm, trở thành rèn luyện cực lớn đối với tâm tình và ý chí của
hắn. Hắn đang suy ngẫm phải làm sao để cứu được tất cả mọi người trong toàn bộ
Huyền Binh Đế Đô. Sát ý của hắn đã lặng lẽ tiến bước. Ký ức hóa thân thành Vu
Thuấn ở trong Mệnh Hồng cũng lặng lẽ trở lại, cảm ngộ sát ý khủng khiếp của Vu
Thuấn…
Nguyên tố thời gian đang nhẹ nhàng chấn động. Đội ngũ đã đi tới trước cửa của
gian nhà đang bị tra xét kia.
Đúng vào lúc này, áp lực xung quanh trở nên cường đại nhất. Nhưng Vu Nhai vẫn
hành động. Quỹ tích thời gian lặng lẽ tiến nhanh qua. Những người có thực lực
dưới Thần Binh Sư hoàn toàn không cảm ứng được ở trong xe thú lặng lẽ di
chuyển, thời gian đã dừng lại khi Vu Nhai bắt đầu hành động…
– Thần đạo thời gian, Đông Phương đại nhân mau ra tay.
Giám Trảm Quan phát hiện trước tiên. Nhưng hắn phát hiện cũng không làm được
chuyện gì. Vẫn giống như lúc trước, hắn căn bản không nắm bắt được quỹ tích
thời gian của Vu Nhai. Thậm chí trong nháy mắt khi hắn vừa nói, Vu Nhai đã làm
không biết bao nhiêu động tác.
– Sao vậy? Là Đông Phương Thần Thông đại nhân sao? Thời gian cũng đã cảm ngộ
thành thần. Nhưng ngươi là ma pháp thời gian. Ta cũng không phải chỉ học ma
pháp, mà còn bí mật mang theo huyền khí. Còn có kỹ năng truyền thừa thời gian
của Ma Thiên Nguyên Giới.
Vu Nhai cũng cảm giác được thời gian xung quanh hắn đang chấn động. Hắn cảm
giác được khí tức quen thuộc. Đó là khí tức của Đông Phương Thần Thông. Đông
Phương Thần Thông đã từng đưa cho hắn bản ghi chép về kinh nghiệm tu luyện.
Nhưng bây giờ hai người ở hai bên trận doanh. Không có người mời, nếu muốn kết
hợp thần đạo thời gian, vậy thì tới đi. Nếu như là ở Ma Pháp Đế Đô, Vu Nhai
còn có thể lo lắng. Nhưng nơi này là đế quốc Huyền Binh. Thời gian vận dụng
tuyệt đối sẽ không nghịch thiên cho lắm.
Vu Nhai cũng không phải đang đánh nhau ở trong Huyền Binh Đế Đô, mà chỉ muốn
cứu người mà thôi.
Nguyên tố thời gian lặng lẽ lưu chuyển không một tiếng động. Chấn động ma pháp
cũng càng ngày càng mạnh. Xung quanh, thậm chí chỉ cần là Huyền Binh Giả đều
có thể cảm giác được. Nhưng phần lớn căn bản không biết đó là vật gì. Chấn
động ma pháp là của Đông Phương Thần Thông.
Người như Vu Nhai đưa toàn thân vào trong quỹ tích thời gian, không ngừng qua
lại bên trong nguyên tố, đi trong quỹ tích mà Đông Phương Thần Thông bắt không
được.
Trong nháy mắt, những tiếng kêu khóc đã biến mất. Mỗi người đều bị bắt vào
trong thế giới Huyền Binh Điển. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm giác
được trong căn nhà đang bị tra xét không có tiếng động…
– Tại sao có thể như vậy được? Người đâu?
Đúng lúc này, đám binh lính đế quốc đang tra xét trong nhà rống lên. Đáng tiếc
không có người trả lời. Bất kể là đám cao thủ xung quanh đang âm thầm quan sát
hay đám vệ binh Độc Cô gia đều nhìn về Vu Nhai. Vu Nhai dường như chưa từng di
chuyển.
– Chuyện này không liên quan đến chúng ta, đi thôi.
Giọng nói Độc Cô Chiến Huyền rất bình tĩnh. Đúng vậy, xét nhà thì mắc mớ gì
tới hắn. Không nhìn thấy người bị xét nhà thì mắc mớ gì tới hắn?
– Đông Phương đại nhân, chuyện này…
Giám Trảm Quan trước đó, nhìn Đông Phương Thần Thông đứng bên cạnh. Hắn hoàn
toàn khiếp sợ.