Hắc, hắn là Độc Cô gia chủ đi tới Huyền Binh Đế Đô lẽ nào không nguy hiểm sao?
Trước nói tự tin như vậy, tuy rằng cũng đúng là có phần tự tin ở bên trong,
nhưng hắn sao có thể không biết chuyến đi này nguy hiểm thế nào. Hắn cũng cần
phải suy nghĩ cho Độc Cô gia.
– Bách Tộc Vương đại nhân, không biết ngài làm vậy là thế nào?
Giám Trảm Quan đã biết rõ còn cố hỏi.
– Không có gì. Ta chỉ đột nhiên nhớ tới thiếu gia Tạp Đức kẻ phản bội siêu
cấp kia. Đối mặt với bức tường cao lớn của Huyền Binh Đế Đô, đột nhiên ta cũng
muốn làm thơ như hắn.
Vu Nhai thoáng cười nói. Trong nháy mắt, Giám Trảm Quan và mọi người xung
quanh nghe được Vu Nhai nói đều ngây ngẩn cả người. Vị Bách Tộc Vương này đột
nhiên phát điên cái gì vậy?
Đúng rồi, nghe nói khi hắn gặp phải chuyện gì, thường có biểu hiện khác hẳn
với người bình thường, thận trọng tuyệt vời.
– Nguyện nghe lời hay ý đẹp của Bách Tộc Vương. Nói không chừng có thể trở
thành câu nói lưu lại thiên cổ!
Giám Trảm Quan vẫn cười nói.
– Nhưng thật đáng tiếc. Ta là một huyền kiếm vũ phu đâu có thể có được tài
văn chương như thiếu gia Tạp Đức. Ta chỉ nghĩ được hai câu, cũng không tính là
thơ, chính là: Con đường phía trước và tương lai, bình thường đều bị quá khứ
ép…
Vu Nhai đặc biệt nói trắng ra. Đây là thơ gì chứ? Đây chẳng qua chỉ là một sự
cảm khái mà thôi. Nhưng Giám Trảm Quan và cao thủ đế quốc đều nghe ra mùi vị
trong đó. Lại nghe Vu Nhai đột nhiên ngửa mặt lên trời than thở:
– Mấy thi thể này đều đã trở thành thi thể, đã là quá khứ. Muốn xoay chuyển
cũng không xoay chuyển được.
Không biết vì sao, nghe được Vu Nhai nói vậy, Độc Cô Chiến Huyền lại nở nụ
cười. Hắn biết Vu Nhai đã quyết định, quyết tâm đoạn tuyệt với đế quốc Huyền
Binh, không có khả năng quay đầu lại, cũng không lại có khả năng nương tay.
Thi thể đã là thi thể. Thâm cừu đại hận đã kết..
Lúc trước, từ trong giọng nói Vu Nhai không khó nghe ra, hắn cũng không có
lòng tranh thiên hạ. Cùng lắm chính là bảo vệ Bách tộc mà thôi. Đến lúc đó chỉ
cần đại lục Thần Huyền khôi phục lại bộ dạng trước kia, ai thích làm lão đại
thì làm đi. Dù sao hắn là lười để ý tới. Ung dung tự tại khoái hoạt mới thật
sự là đạo lý. Đế quốc Huyền Binh cũng tốt, đế quốc Ma Pháp cũng được, hắn cũng
không muốn tham dự vào. Tất cả có liên quan gì tới người xuyên qua như hắn
chứ?
Nhưng bây giờ đã khác. Đế quốc Huyền Binh ra uy đánh phủ đầu đẩy hắn vào con
đường không thể không đoạn tuyệt.
Trước đó, Vu Nhai chẳng qua chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của người nhà cùng bằng
hữu. Trước đó, kẻ địch của hắn cũng chỉ là Thần Chi Nguyên Giới. Mặc dù hắn
biết sẽ có xung đột với đế quốc Huyền Binh, nhưng vẫn duy trì hiện trạng, chưa
từng nghĩ tới chuyện sẽ phá hủy đế quốc Huyền Binh.
Nhưng hiện tại đã khác trước. Ngoại trừ liên minh bách tộc và các đồng minh
tạm thời ra, những người khác đều có thể là kẻ địch. Ở trong mắt hắn không
phân chia giữa nhân loại bình thường cùng dân Cổ Duệ nữa. Đây mới chân chân
chính chính là chinh chiến đại lục…
Độc Cô Chiến Huyền đã sớm đoán được, nếu Vu Nhai lựa chọn nhất định sẽ có một
ngày như vậy. Chỉ có Vu Nhai vẫn hậu tri hậu giác không biết gì.
– Đúng vậy. Đều là thi thể. Những nghịch tặc này đều phải chết hết. Thật sự
là khiến người ta hả lòng hả dạ. Thật hy vọng nghịch tặc và kẻ phản bội trong
thiên hạ tất cả đều chết hết mới tốt.
Giám Trảm Quan tiếp tục kích động Vu Nhai. Hắn không quan tâm trong lời nói
của Vu Nhai là có ý gì. Hắn thấy Vu Nhai chính là một khỉ đang làm trò. Ở
trước mặt đế quốc Huyền Binh ngay cả cặn bã cũng không phải. Chỉ cần đi vào
Huyền Binh Đế Đô, vậy hắn nhất định sẽ phải chết.
– Nghịch tặc? Kẻ phản bội?
– Đúng vậy, bọn họ chính là kẻ phản bội lại đế quốc Huyền Binh.
Giám Trảm Quan trả lời.
– Không biết bọn họ vì sao lại làm phản?
Ngay sau đó Vu Nhai liền hỏi.
– Chuyện này… Ta chỉ là một Giám Trảm Quan nho nhỏ làm sao biết được. Nói
chung bọn họ chính là kẻ phản bội, chính là tội nhân của đế quốc.
Sắc mặt Giám Trảm Quan lạnh lùng. Hiện tại hắn cũng không thể nói là bọn họ
làm phản đến liên minh bách tộc ngươi đi? Hiện tại Vu Nhai, Bách Tộc Vương
trên danh nghĩa này còn chưa phải là kẻ phản bội. Hắn lại tiếp tục nói:
– Được rồi, đừng để mấy tên phản bội nho nhỏ này quấy rầy hứng thú của hai vị
Vương gia. Mời vào thành trước…
– Nếu ngươi không biết bọn họ vì sao phản bội, vậy ta muốn bảo vệ bọn họ. Thả
người, Giám Trảm Quan đại nhân.
Vu Nhai trực tiếp cắt ngang lời Thần Vương Giám Trảm Quan, lạnh lùng nói. sát
ý cấp Thần Vương càng nồng đậm.
– Bách Tộc Vương đại nhân. Kẻ phản bội thì không thể bảo vệ. Nếu như chỉ phạm
phải tội nhỏ, vậy Bách Tộc Vương tất nhiên có thể bảo vệ…
– Thả người…
Vu Nhai lại cắt ngang. Giọng nói càng lúc càng lạnh. Băng thần đạo gần như
phun đến trên mặt Giám Trảm Quan.
– Bách Tộc Vương, ngài đừng làm cho tiểu nhân khó xử. Ngài hỏi dân chúng xung
quanh thử xem. Người phản bội đế quốc có nên chém hay không?
Trên mặt Giám Trảm Quan rất bình tĩnh, trong lòng chỉ chấn động với thực lực
củaVu Nhai. Làm Thần Vương, hắn đương nhiên có thể cảm giác được sự khủng
khiếp của Vu Nhai. Sát ý đã thành tựu cấp Thần Vương, còn có băng thần đạo.
Tuy rằng huyền khí của Vu Nhai chỉ là Thánh Binh Sư đỉnh phong, nhưng hắn có
thể trở thành Thần Vương bất cứ lúc nào. Thần Vương còn trẻ như vậy, thực sự
là danh bất hư truyền. Chỉ có điều Giám Trảm Quan lại đoán chắc Vu Nhai không
có cách nào cứu người. Ngày hôm nay hắn ở nơi này chính là muốn chém cho Vu
Nhai nhìn. Dân chúng xung quanh cũng không có khả năng để Vu Nhai cứu người…
Nếu như hắn dám cứng rắn cứu người, như vậy, trực tiếp bắt lấy hắn, trực tiếp
chém hắn.
Huyền Thiên Nguyên Giới chẳng biết thật hay giả kia cũng không cần phải đi
nữa. Về phần Độc Cô Chiến Huyền, hắn là gia chủ Độc Cô gia. Hắn muốn xuất thủ
cũng phải suy nghĩ một chút. Dù sao hắn tới cùng mưu đoạt Huyền Thiên Nguyên
Giới. Trước khi nhìn thấy Huyền Thiên Nguyên Giới, hắn nhất định phải thu
liễm. Cho dù ra tay, hắn cùng lắm chính là cứu Vu Nhai mà thôi. Đến lúc đó,
vẫn có thể chém hai người kia ở ngay trước mặt Vu Nhai.
– Chém, đương nhiên phải chém…
– Chém, Bách Tộc Vương cũng tự xưng là đại đế Bách tộc chó má gì chứ? Cũng
chém.
– Đúng vậy, hắn cũng người phản bội đế quốc. Chém, chém!
Dân chúng là đám người nghe gió tưởng mưa. Tình huống trước mắt là do đế quốc
Huyền Binh bày ra cho Vu Nhai nảy vào, khiến hắn tiến không được, lùi cũng
không xong. Không, có thể lui. Lui chính là trơ mắt nhìn Yến đại nhân cùng
Hạng giáo quan bị chém đầu.
– Xin lỗi, quốc có quốc pháp, không thể trì hoãn được nữa. Kẻ phản bội phải
lập tức bị chém đầu. Đúng rồi. Xin lỗi tiểu quan không thể lại đi cùng hai vị
Vương gia. Ta phải đích thân qua bên kia giám sát xử trảm.
Giám Trảm Quan đột nhiên nói. Đúng vậy. Vừa rồi không phải nói hắn muốn chém
hai người kia ở ngay trước mặt Vu Nhai sao? Vậy cứ lấy thời gian và quốc pháp
mà nói.