Trước đó, mấy người ở kiếm hoàn thứ tám kia chẳng qua là gia tộc khách khanh,
không có ngạo khí cũng có thể lý giải được. Nhưng bọn họ đường đường là Thần
Tướng của Độc Cô gia, không có khả năng làm vậy. Chỉ có điều, nếu đơn đả độc
đấu thật ra lại có thể.
Nếu lão gia chủ hạ tử lệnh, vậy đánh đơn.
Bởi vì các Thần tướng của Độc Cô gia đều có ý nghĩ như vậy, cho nên dọc đường
đi Vu Nhai gặp phải chính là một trưởng lão cấp Thần Tướng lao tới đánh với
hắn, sau đó bị đánh bại, người thứ hai lại xông lên. Cuộc xa luân chiến cứ như
vậy tiếp tục. Một mình Vu Nhai đánh bại bọn họ, đã học được rất nhiều điều về
kiếm từ trên người bọn họ. Mỗi một Thần Tướng của Độc Cô gia đều đáng sợ.
– Kiếm Thần, Độc Cô Liệu Nguyên!
Tại khu vực kiếm hoàn thứ ba, ngoại trừ Độc Cô Diệt Ninh ra, Vu Nhai cũng sử
dụng kiếm vạch ra tên của vị tiền bối Thần Kiếm cuối cùng trong Độc Cô gia.
Sau đó hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía hùng quan kiếm hoàn thứ hai. Vô
số ánh mắt nhìn theo bóng lưng đầy thần bí của hắn, mãi đến khi hắn biến mất
mới chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt bọn họ lại nhìn sáu chữ hắn vừa khắc…
– Ai, lại là một loại kiếm ý. Còn là kiếm ý Kiếm Thần trước kia của Độc Cô
gia. Rốt cuộc hắm tìm được những thứ này ở đây vậy?
Một vị lão trưởng lão có chữ lót là Khiếu thở dài, nói:
– Một người, bảy thanh kiếm, bảy khu vực kiếm hoàn, bảy tên Kiếm Thần, bảy
loại kiếm ý. Vu Nhai muốn thay mặt bảy lão tiền bối truyền thừa kiếm ý của bọn
họ sao?
– Không chỉ như vậy. Lão gia chủ muốn ép hắn, hắn lại dùng tiền bối Kiếm Thần
lớn tuổi hơn ép lão gia chủ. Vu Nhai đại đế vẫn là ở phía trên. Chỉ có điều
hoa chiêu như vậy, người bình thường cũng không thể đánh ra. Cho dù ngươi biết
hắn đang sử dụng hoa chiêu, ngươi cũng chỉ có thể thừa nhận sự mạnh mẽ và
thiên phú của hắn. Kiếm ý của hắn đã tiến rất gần Thần Vương. Người như vậy
thật sự phải ép trở thành kẻ địch sao?
Độc Cô Thanh Khê lại xuất hiện. Sau khi hắn trở lại hùng quan kiếm hoàn thứ
chín lại lao theo Vu Nhai. Nhìn trước mắt hiện ra từng tên của các tiên hiền
Độc Cô gia do Vu Nhai dùng kiếm vẽ ra, đồng thời cảm nhận từng loại kiếm ý
trong tất cả bảy loại kiếm ý này, lúc này ngoại trừ cảm thán vẫn là cảm
thán…
Hiện tại đám người Độc Cô Thanh Khê đã lười tính toán tiếp xem vì sao Vu Nhai
có thể tiện tay đổi một thanh kiếm. Bọn họ cũng lười nghiên cứu xem bảy thanh
kiếm này có đúng là huyền kiếm bản mạng của Vu Nhai hay không. Hiện tại bọn họ
chỉ muốn biết, thật sự phải ép Vu Nhai trở thành kẻ địch hay không?
Rất nhiều trước người trước đó rất nóng lòng muốn bắt Vu Nhai, cũng đã bắt đầu
suy nghĩ lại. Bọn họ còn nghĩ đến Chiến Huyền gia chủ. Trước đó Chiến Huyền
gia chủ đã từng nói tới thánh đạo tiên đoán. Lẽ nào tiểu tử này thật sự có thể
thành công trở thành điểm mấu chốt giải quyết được nguy cơ của đại lục sao?
Trước đây bọn họ đối với Độc Cô Chiến Huyền vẫn rất khó chịu. Dù sao thứ tiên
đoán thứ này không đáng tin. Nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực Vu Nhai,
bọn họ lại không còn suy nghĩ gì nữa.
Trên thực tế thời điểm Vu Nhai trở thành đại đế liên minh bách tộc, bọn họ đã
bắt đầu suy nghĩ.
Không có cách nào. Một người còn trẻ như vậy, không ngờ có thể thống lĩnh Bách
Tộc Loạn Địa đã hỗn loạn mấy nghìn năm, thậm chí còn đánh lui dân Cổ Duệ. Kinh
khủng nhất chính là chặn bảy kiếm Kinh Thiên. Điều này đã có thể nói rõ rất
nhiều thứ.
– Không biết. Để xem thái độ của lão gia chủ thế nào. Ta không muốn đối địch
với hắn. Chỉ có điều nhìn bộ dạng lão gia chủ hình như đối với hắn là tình thế
bắt buộc. Cũng không biết vì sao lão gia chủ lại quyết không tha cho hắn như
vậy?
Lão già có chữ lót là Khiếu nói.
Bọn họ đến tuổi này, rất nhiều chuyện đã sớm nhìn thấy được. Vu Nhai tuy rằng
không muốn mang họ Độc Cô, cũng không chặt đứt ân huệ dành cho hắn. Hắn mặc dù
biết là lấy lòng những vẫn phải trả. Mặc dù hắn từng thề độc, đến lúc đó ngươi
trực tiếp ghi ở trên gia phả thượng tướng chuyện của hắn, đồng thời giúp hắn
đổi thành Độc Cô Cửu Nhai không phải là được sao? Cần già phải đánh sống đánh
chết như vậy. Đặc biệt là đối với thiên tài trẻ tuổi như vậy.
Ừ, đối với chuyện lần này vẫn là Chiến Huyền gia chủ xử lý tốt. Đối đãi người
nào vẫn nên dùng dạng thủ đoạn ấy.
– Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy vị Khiếu Qua gia chủ này không giống
với người ta đã từng biết, Khiếu Qua gia chủ trước kia đúng là rất nghiêm
khắc, cũng tương đối hà khắc. Nhưng từ trước đến nay hắn không phải là người
âm hiểm và thích dùng hoa chiêu.
Độc Cô Thanh Khê thở dài nói, chợt lại lắc đầu:
– Có lẽ thời gian có thể thay đổi tất cả. Ta đang suy nghĩ, đến lúc đó ta có
nên thay Vu Nhai cầu tình hay không?
– Không quan tâm ngươi có muốn hay không, ta dù sao cũng sẽ đi cầu tình. Hắc,
lại để cho hắn thiếu nợ chúng ta thêm vài ân tình. Ta cũng không tin tiểu tử
này thật sự vẫn ý chí sắt đá, kiên quyết không dùng họ Độc Cô.
Lão già có chữ lót là Khiếu cười hắc hắc, rất âm hiểm.
– Nếu Khiếu Đằng thúc nói như vậy, ta còn do dự cái gì chứ?
Độc Cô Thanh Khê cười nói.
– Được, vậy đi thôi. Không biết tại hùng quan kiếm hoàn thứ hai hắn sẽ viết
cái gì?
Độc Cô Khiếu Đằng cười hắc hắc nói một câu, sau đó đuổi theo. Không chỉ bọn
họ, sau lưng Vu Nhai có một đám người đi theo, dường như đang trợ uy cho hắn.
Trong đó cũng không thiếu nhưng nhân vật cấp trưởng lão như Độc Cô Thanh Khê.
– Chiến Phong. Hắn là con trai ngươi. Ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình chứ?
Tại Thần Kiếm Các, Độc Cô Khiếu Qua nhìn chằm chằm vào Độc Cô Chiến Phong đang
đứng phía dưới hắn, hỏi. Ánh mắt của hắn lạnh như băng và tức giận.
– Tất nhiên sẽ không. Ta sẽ đi ngay tới Độc Cô Thần Áp bắt giữ hắn. Sau đó sẽ
dựa theo sự xử trí của gia chủ.
Độc Cô Chiến Phong cũng lạnh lung trả lời. Hắn không nói thêm một câu dư thừa
nào, chợt xoay người rời đi. Chỉ lắc mình mấy cái, hắn đã biến mất khỏi đại
sảnh của Thần Kiếm Các.
Thoáng cái Thần Kiếm Các chỉ còn lại một mình Độc Cô Khiếu Qua. Chỉ thấy ánh
mắt của hắn càng lạnh lùng, càng phẫn nộ hơn trước. Không chỉ đối với Vu Nhai,
hình như toàn bộ Độc Cô gia, bất kỳ vật gì khác cũng khiến hắn phẫn nộ. Chỉ
nghe hắn lẩm bẩm:
– Độc Cô gia đáng chết. Tại sao đại lục Thần Huyền có thể xuất hiện loại gia
tộc đáng chết như vậy. Loại sinh vật nhân loại bình thường này thật đúng là
đáng trách lại buồn cười. Không ngờ vì về cái gọi là vinh quang hay mặt mũi
chẳng có ý nghĩa gì này, không đi bao vây tấn công kẻ địch của bọn họ, mà
chống lại mệnh lệnh của người làm gia chủ như ta.
Nếu có người nghe được lời Độc Cô Khiếu Qua, nhất định sẽ sợ ngây người. Thông
qua lời nói của hắn, không ngờ có thể nghe ra hắn không phải là nhân loại bình
thường. Lẽ nào hắn là dân Cổ Duệ? Mà nếu quả thật hắn là dân Cổ Duệ, sẽ phải
bị phát hiện chứ.