Triệu Hoán Thần Binh – Chương 15: Vu Thiên Tuyết – Botruyen

Triệu Hoán Thần Binh - Chương 15: Vu Thiên Tuyết

Kính Thúc dừng lại một chút, lại nói:

– Hiện tại đang tranh luận.

– Cái gì, không ngờ Độc Cô gia lại đáp ứng. Cô cô vẫn… Biểu ca, chúng ta đi
mau.

Vu Nhai cũng không phải là người ngu. Tuy rằng hắn không biết tình hình cụ thể
thế nào, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới loại khả năng nào đó, nghĩ tới
người mẫu thân chưa từng gặp gỡ này. A, trong lòng hắn vẫn không mấy dao động,
lại mơ hồ có thể cảm nhận được nỗi khổ của nàng.

Vu gia cũng không quá lớn. Rất nhanh hai người đã chạy tới trước phòng
khách…

– Không được. Ta quyết không đáp ứng. Là do Độc Cô gia có lỗi với Vu gia ta
trước. Dựa vào cái gì lại bảo Tiểu Nhai và Thiên Tuyết dọn ra ngoài. Việc này
không thể thương lượng được.

Vừa tới cửa phòng khách, hắn đã nghe được một tiếng nói đầy phẫn nộ.

– Đại ca, đại ca là gia chủ, là người quản lý Vu gia. Đại ca có thể nào không
định vị được Vu gia chúng ta. Vu gia chúng ta so với Độc Cô gia thế nào? Ở
trong mắt bọn họ, chúng ta sai cũng đã sai rồi. Chúng ta đúng là cũng đã sai.
Lại nói, Độc Cô gia có lỗi với chúng ta sao? Ta lại không dám khẳng định về
điều này. Nói không chừng năm đó là người nào đó câu dẫn người Độc Cô gia
trước, mới lưu lại huyết mạch Độc Cô gia!

– Nhị đệ, đệ…

– Ta có nói sai sao? Ai biết năm đó chuyện gì xảy ra. Hơn nữa Độc Cô gia
người ta xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, trả lại cho con tư sinh này cơ
hội chính danh. Đáng tiếc đứa con tư sinh này của chúng ta kém cỏi tới mức
không chịu nổi. Điều này có thể trách người ta sao?

Giọng người được gọi là nhị đệ kia hiển nhiên mang theo sự kỳ quái. Lại nghe
hắn nói:

– Hiện tại thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội khiến người Độc Cô gia vào ở
Vu gia chúng ta, làm sao có thể xuất hiện sơ suất được. Đây chính là cơ hội để
Vu gia chúng ta quật khởi. Chẳng lẽ còn có thể để người trong gia tộc làm
chướng mắt người ta sao?

– Nhị đệ, nhưng Thiên Tuyết chính là muội muội ngươi!

– Ách, đại ca hiểu lầm ý của ta rồi. Ta dĩ nhiên không phải thấy Thiên Tuyết
chướng mắt. Ta nói là người của Độc Cô gia sẽ nhìn nàng chướng mắt!

Nhị gia chủ cười nói. Cho dù Vu Nhai ở bên ngoài nghe thấy hắn nói vậy cũng có
thể cảm giác được lời hắn nói mang theo sự châm chọc cực lớn.

– Ý của ta là chúng ta mua một tiểu viện ở ngoài Dao Quang Thành, để mẹ con
các nàng ở lại đó, đồng thời cũng nhận được sự chiếu cố của Vu gia chúng ta,
ta sao có thể không để ý tới tình huynh muội được. Tiểu muội, muội đừng cứ yên
lặng không nói lời nào như vậy. Muội cũng có thể nói ra một vài ý kiến của
muội!

– Các ngươi nói như thế nào thì cứ làm như thế đi!

Trong đại sảnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng, mang theo cảm giác chết
lặng và mất mát. Bên ngoài, trong lòng Vu Nhai không nhịn được mang theo một
trận chấn động. Cảm giác này không phải tới từ phần chấp niệm kia, từ vị chủ
nhân trước kia, mà là tự mình nảy sinh.

– Gia chủ, cơ hội lần này không thể bỏ qua được. Người mau hạ quyết định đi.

– Ừ, gia tộc Độc Cô đến, đối chúng ta mà nói là một sự vinh quang. Nói không
chừng bọn họ còn có thể lưu lại chút lễ vật gì đó, có tác dụng rất lớn đối với
sự phát triển và đặt chân của Vu gia. Chúng ta không nên do dự.

– Đến lúc đó, chúng ta lại cho mẹ con bọn họ đồ chút bồi thường, chuẩn bị một
tiểu viện tốt một chút. Lại nói, người đã gả đi, giống như nước tát ra ngoài.
Hài tử của Thiên Tuyết cũng lớn như vậy, cũng có thể tự lập rồi. Cho như gả
đi, chúng ta cũng đã hết lòng rồi.

Mấy giọng nói tương đối già dặn cũng truyền ra. Vu Nhai không nhịn được nắm
chặt nắm đấm.

Có thể tưởng tượng một nữ tử yếu đuối ở dưới sự bao vây tấn công như vậy sẽ
cảm thấy thế nào. Càng đáng sợ hơn chính là, nàng không có một nam nhân nào có
thể dựa vào. Bất kể là kẻ phụ tình kia, hay nhi tử của nàng, kẻ chỉ một lòng
vì vinh dự của họ kép Độc Cô.

Nghe lời bọn họ nói, lại thêm lời Vu Tiểu Dạ nói trên đường đến đây, Vu Nhai
đã biết cụ thể hắn và người mẫu thân này gặp phải chuyện gì. Nghĩ đến người
mẫu thân này vận mệnh bi thảm, nghĩ tới chuyện nàng còn chịu đủ sự bao vây tấn
công của đám người thân đáng lý ra phải bảo vệ nàng, hắn tức giận giống như
nước sôi trào dâng lên. Hắn không chút do dự đi về phía trong đại sảnh.

Quả nhiên, đập vào mắt hắn đúng là hình ảnh hắn đã tưởng tượng. Một nữ tử yếu
đuối đứng ở giữa đại điện. Xung quanh vài đại nam nhân. Có người dáng vẻ như
lão thần, mọi chuyện không liên quan tới mình mình. Có người thật ra lộ vẻ
đồng tình, nhưng không dám mở miệng. Có người thoáng cười nhạt. Còn có người ở
tình thế khó xử.

Trong nháy mắt khi Vu Nhai bước vào, bất kể là ai có biểu tình gì đều quay đầu
nhìn lại.

Mọi người trong đại sảnh chỉ có một cặp mắt không nhìn hắn. Đó chính là nữ tử
yếu đuối đang đứng ở giữa đại sảnh kia, chính là mẫu thân của Vu Nhai kiếp
này. Hắn không được kế thừa bất kỳ trí nhớ nào, hoàn toàn không có chút cảm
tình mẫu thân nào đáng nói. Nhưng chính bởi vì như vậy, càng khiến tâm tình Vu
Nhai xúc động hơn.

Nàng đã chết lặng rồi, người nào tiến đến thì có quan hệ gì?

– Mẫu… mẫu thân, chúng ta đi thôi. Đừng để ý tới những kẻ bạch nhãn lang này
nữa. Nơi này không phải là nhà để ở lại. Chúng ta tự có nhà của mình. Chúng ta
đi tới Bắc Đấu. Cho dù nhi tử có thấp hèn, lại vô năng đi nữa, cũng có thể
nuôi sống mẫu thân.

Vu Nhai đi tới phía sau Vu Thiên Tuyết, nặng nề nói.

Thân thể Vu Thiên Tuyết cứng đờ, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi quay đầu
nhìn lại. Đây là một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt chết lặng làm
giảm đi vẻ đẹp của nàng. Mà khi nàng quay đầu lại, trong chớp mắt hình như có
cảm giác băng ta ra. Mơ hồ có thể thấy được vài phần đường nét tương tự với Vu
Nhai.. Chỉ có điều phần giống này cũng không phải quá nhiều, thoạt nhìn cũng
không giống mẹ con.

Vu Nhai nhìn mẫu thân kiếp này, trong lòng nói không phức tạp cũng không có
khả năng. Từ trong không trung, đột nhiên có một mẫu thân xuất hiện, khiến hắn
kiếp trước chưa từng được hưởng cảm giác của người có mẫu thân có phần rất mờ
mịt, cũng có chút chờ mong.

Vừa rồi, khi hắn đứng ở ngoài cửa hồi lâu, ngoại trừ muốn nghe bên trong nói
ra, chủ yếu nhất vẫn là đang cố gắng tiếp nhận sự thật này. Không quan tâm hắn
có thừa nhận hay không, sau khi hắn tiến vào thân thể này, đã mang theo thân
phận của thân thể này.

Mặc dù không phải vì những điều này, nhìn một nữ tử yếu đuối bị một đám đại
nam nhân khi dễ, hắn làm sao có thể đứng yên được. Hắn còn mang theo thân phận
là nhi tử của người ta. Không quan tâm trong lòng hắn nghĩ như thế nào, giờ
phút này, hắn đã xác định được lập trường của mình.

Vu Nhai đứng ở giữa đại sảnh, đứng ở đối diện nữ nhân đáng thương này. Trong
lòng, phần chấp niệm không có chút dao động nào, dường như càng khiến lập
trường của hắn thêm kiên định.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.