Lúc này Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ đang lĩnh hội phong cảnh bên ngoài. Mặc dù ra
Bắc Đấu Thành, nhưng vẫn chưa rời khỏi khu vực trung tâm của tỉnh. Xung quanh
cũng không có nhiều rừng rậm và núi non hiểm trở. Chí ít hướng này cũng không
nhiều. Dù sao đi hướng này sẽ thông tới nội lục của đế quốc Huyền Binh, quan
đạo rất rộng rãi. Xung quanh là các bồn hoa cỏ. Nhìn phía xa có thể thấy được
vài làn khói nhẹ bay lên. Các thôn trấn phân bố ở ngoài thành Bắc Đấu. Ở tỉnh
Bắc Đấu, phải công nhận là Bắc Đấu Thành và bảy thành xung quanh là an toàn
nhất.
Từ sau khi xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên Vu Nhai ra khỏi thành. Kiếp
trước hắn xem không ít tiểu thuyết, đều nói thế giới khác nguy hiểm, khắp nơi
tràn ngập ma thú và nhân loại càng đáng sợ hơn so với ma thú. Dưới tình huống
không rõ ràng, hắn tất nhiên không có khả năng tùy ý ra ngoài mạo hiểm.
Nhưng thật ra, từ sau khi qua khỏi tường thành cho tới khi nhìn thấy cảnh
tượng này, lúc đầu hắn cảm thấy chấn động, bây giờ là thư thái.
– Biểu ca, biểu ca đánh người đội kỵ vệ Bắc Đấu, còn cướp ngựa của người ta,
liệu có sao không?
Từ lúc ra khỏi thành đến giờ, đây là lần đầu tiên Vu Tiểu Dạ mở miệng nói.
Trước đây nàng vẫn ngây người, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù thế nào,
nàng cũng không ngờ được biểu ca lại đột nhiên ra tay, lại có cảm giác nam
nhân như vậy. Nàng thậm chí không thể tin được đây là biểu ca mà nàng quen.
Từ lúc nào biểu ca thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước hắn đánh bại Cổ Phong,
nàng không quá bất ngờ. Nhưng lần này hắn lại đánh bại người của đội kỵ vệ Bắc
Đấu.
Ở tỉnh Bắc Đấu, đội kỵ vệ Bắc Đấu cũng rất nổi danh. Có người nói đó là đội
ngũ quý tộc. Bọn họ ưu nhã hơn nữa còn lý tính, đồng thời cũng đại biểu cho
thực lực. Có người nói, người muốn đi vào đội kỵ vệ Bắc Đấu thực lực cũng
không thể thấp hơn Chưởng Binh Sư.
Nói cách khác, thực lực hai người kia chí ít cũng trên Chưởng Binh Sư.
Trái lại biểu ca cũng không cầm Huyền Binh bản mạng, thậm chí ngay cả binh khí
cũng không tính, chỉ là một thanh kiếm trang trí, cũng không nghe nói hắn đạt
được thực lực Chưởng Binh Sư. Nhưng hai người kia lại không thể hạ được biểu
ca sau ba chiêu. Kiếm kĩ của dòng họ Độc Cô thật sự mạnh như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Vu Tiểu Dạ lại mơ hồ có chút lo lắng. Biểu ca chỉ ở trong dòng
họ Độc Cô mấy năm, còn không có được kiếm Huyền Binh bản mạng đã lợi hại như
vậy, nếu thật sự là người của Độc Cô Kiếm Vực sẽ mạnh mẽ tới mức nào?
Dù thế nào Vu Tiểu Dạ cũng thật sự không ngờ được Vu Nhai hiện tại căn bản
hoàn toàn không có chút quan hệ gì với Độc Cô Kiếm Vực.
Bn trong Độc Cô Kiếm Vực có thanh niên nào chỉ có thực lực Chưởng Binh Giả lại
có kiếm pháp tương đương hay không hắn không biết, nhưng hắn có thể khẳng
định, cho dù có cũng cực ít. Phải biết rằng, kiếm pháp của hắn hoàn toàn chính
là trộm cướp.
Phong Doanh nói như thế nào cũng là Kiếm Linh, hơn nữa còn là Kiếm Linh có ý
thức. Kiếm pháp của nàng sao có thể kém được?
Sau trận chiến trước đó, Vu Nhai đã từ từ thích ứng được với sự tồn tại của
Phong Doanh. Trong nháy mắt khi xuất kiếm, hắn chỉ cần dùng một ý nghĩ, Phong
Doanh liền trực tiếp bám vào phía trên thân kiếm của hắn. Trong nháy mắt trong
lòng đã hiểu rõ ý thức kiếm pháp. Dường như hắn xuất hiện thêm vô số kinh
nghiệm.
Đương nhiên, hiện tại cho dù hắn nắm giữ cũng chỉ là kiếm chiêu cấp thấp nhất.
Cho dù hắn nắm giữ được kiếm chiêu cao cấp cũng không dùng được. Dù sao thực
lực của hắn chưa cao. Hơn nữa tuy rằng hắn thừa kế ý thức kiếm pháp của Phong
Doanh, nhưng kinh nghiệm vẫn cần chính hắn từ từ tích lũy. Thật ra không ít
con cháu của đại gia tộc siêu cấp cũng vậy. Trưởng bối sẽ cho bọn họ một thanh
Huyền Binh bản mạng nắm giữ Kiếm Linh. Thanh Huyền Binh này sẽ trở thành lão
sư tốt nhất của hắn. Bước khởi điểm của hắn cao hơn so với những người khác,
thành tựu cũng có thể tưởng tượng được.
– Yên tâm đi. Nếu như có chuyện, chúng ta chạy chậm như vậy, đám binh sĩ thủ
thành đã sớm đuổi kịp rồi.
Vu Nhai nói.
Sau đó, hắn lại giải thích một chút về sự thực binh phòng đại nhân cùng kỵ vệ
Bắc Đấu không hợp nhau, lại nói bọn họ cũng không có làm chuyện gì sai trái.
Mà đội kỵ vệ Bắc Đấu lại cứng rắn muốn bắt hắn. Binh phòng đại nhân không có
khả năng dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
Nghe hắn nói vậy, lúc này Vu Tiểu Dạ mới cảm thấy yên tâm. Đột nhiên nàng ý
thức được mình vẫn ghé vào trên lưng biểu ca, nên vội vàng giữ một khoảng
cách.
Phía trước, Vu Nhai chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tới. Hắn cảm giác ấm áp phía
sau không thấy, cũng không còn sự mềm mại khiến người khác say lòng nữa. Trong
lòng hắn có chút mất mát. Chỉ có điều cũng không có vấn đề gì…
– Ôm chặt, ta sắp tăng tốc.
Vu Nhai hoàn toàn không che đậy sự lưu luyến đối cảm giác kia. Trong nháy mắt,
khi Vu Tiểu Dạ rời ra xa, hắn quất ngựa chạy như điên. Vu Tiểu Dạ lại vội vàng
ôm lấy hắn. Ngựa phi như gió điên cuồng lao nhanh. Trên quan đạo, bụi tung bay
mù mịt.
Dao Quang Thành, là một trong bảy tỉnh thành của Bắc Đấu, giống như thành vệ
tinh, nằm ở phía đông Bắc Đấu Thành. Mặc dù là thành vệ tinh, nhưng khoái mã
chạy nhanh cũng mất nửa ngày. Đây vẫn chỉ là trong tỉnh Bắc Đấu. Có thể thấy
được đại lục này khổng lồ.
Dao Quang Thành nhỏ hơn rất nhiều so với Bắc Đấu Thành, nhưng vẫn là thành
lớn.
Bên trong phồn vinh cũng chỉ thua kém hơn so với Bắc Đấu Thành một bậc. So với
tỉnh Bắc Đấu, ngoại trừ Bắc Đấu Thành cùng thất tinh thành, những thành thị
khác cũng tốt hơn rất nhiều. Trong thành, gia tộc đông đúc, quý tộc các giai
tầng đều có. Vu gia tọa lạc ở đây, là gia tộc nhị lưu trong Dao Quang Thành.
Mặc dù ở trong thành, mức độ hoành hành còn kém xa, nhưng vẫn là tồn tại khiến
người trong thành không dám bỏ qua.
– Ách, biểu muội, nhà của chúng ta ở đâu?
– Ở bên kia!
Vu Tiểu Dạ chỉ tay nói.
Sắc mặt của nàng còn có chút hồng. Sao biểu ca lại trở nên hư hỏng như vậy?
Trước đó, hắn gài bẫy đội kỵ vệ Bắc Đấu, hiện tại lại muốn chiếm tiện nghi của
tiểu biểu muội như mình. Chỉ có điều, biểu ca như vậy vẫn tốt hơn so với trước
đây.
Vu Nhai thật sự không chú ý tới sự biến hóa trên mặt Vu Tiểu Dạ. Cho dù biết,
với da mặt của hắn cũng sẽ không có vấn đề gì. Hắn chậm rãi cưỡi ngựa đi theo
hướng nàng chỉ. Trên đường đi cũng không có thứ gì khiến hắn phải chú ý. Rất
nhanh bọn họ đã đến Vu phủ. Chỉ có điều, bầu không khí trong Vu phủ lúc này
hình như có chút cổ quái.
– Người nào… Ách, Nhai thiếu gia, tiểu thư, các người đã trở về.
– Kính thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vu Tiểu Dạ cũng cảm giác có điểm không thích hợp, lập tức nghĩ tới điều gì.
Nàng biến sắc, vội vàng hỏi đại thúc thủ vệ.
Thoáng liếc mắt nhìn Vu Nhai, Kính thúc nói:
– Nhị gia chủ báo cáo chuyện xảy ra, phía bên Độc Cô gia đã đáp ứng. Nếu Độc
Cô gia gia muốn vào ở trong Vu gia chúng ta, tự nhiên phải giới nghiêm khắp
nơi. Chỉ có điều Nhai thiếu gia cùng Cô tiểu thư…