Khi nhìn lại, không biết từ lúc nào, tên tiểu binh vô sỉ kia đã biến mất.
Trước mắt bọn họ lại xuất hiện một con lợn mẹ hình người. Tay hắn vừa vặn nắm
ở trên ngực người ta. Một cảm giác buồn nôn cuộn trào trong lồng ngực hắn.
– Liêu Thanh, mau đuổi theo. Bọn họ muốn bỏ chạy.
Bạn đồng hành của Liêu Thanh kêu lên.
Liêu Thanh theo bản năng thu tay về, quay lại nhìn về phía Vu Nhai. Quả nhiên,
tên tiểu binh kia đang kéo tay muội tử hắn, vọt vào trong đám người. Hắn rất
nhanh liền đưa ra quyết định:
– Ngươi cưỡi ngựa, ta đi ngăn cản hắn.
– Được!
– Các ngươi đứng lại cho ta. Vô lễ với lão nương còn muốn đi sao? Ta không
cần quan tâm các ngươi là kỵ vệ hay là tiểu binh. Đứng lại cho ta!
Lợn mẹ hình người thấy hai người Liêu Thanh muốn đi, vội vàng đuổi theo cản
đường. Đáng tiếc, nàng vừa chạy được hai bước đã mệt thở hồng hộc:
– Được, được, được. Các ngươi chạy đi. Hòa thượng chạy miếu không chạy được.
Lão nương ta phải bẩm báo tới tổng bộ của kỵ vệ Bắc Đấu các ngươi. Các ngươi
cứ chờ lão nương.
Nghe nói như thế, hai người Liêu Thanh thiếu chút nữa thì ngã xuống, khóe
miệng giật giật vài cái. Bọn họ nhìn lại. Thật may, lấy tư thế của nữ nhân
này, muốn chạy đến tổng bộ của đội Kỵ vệ chắc hẳn phải mất không ít thời gian.
Trước cứ bắt tiểu tử kia rồi nói sau.
– Đứng lại, ngay lập tức. Nếu không sẽ bị xử tội kháng lệnh!
Vu Nhai cũng không để ý tới lời bọn họ nói, kéo tay Vu Tiểu Dạ lao thật nhanh
vào trong đám người. Đoàn người rất nhanh nhường ra một lối đi. Phía sau Liêu
Thanh điên cuồng đuổi theo. Mặc dù tốc độ của Vu Nhai không tệ, nhưng dù sao
vẫn còn kéo Vu Tiểu Dạ. Bọn họ mới chạy được khoảng hai, ba trăm thước đã bị
Liêu Thanh đuổi kịp.
– Tiểu tử, xem ngươi chạy đi đâu.
Liêu Thanh sắc mặt dữ tợn, trên tay đã xuất hiện một cây trường thương. Không
ngờ đó chính là trường thương Huyền Binh bản mạng. Hắn nhắm thẳng vào Vu Nhai.
Không thể khiến tiểu tử này phải đổ chút máu.
– Huynh đệ, tiếp kiếm!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên bay ra một thanh kiếm. Vu Nhai không chút
do dự đón lấy. Khi hắn định thần nhìn lại, không ngờ đó lại là vị nhân huynh
đã cho hắn mượn thanh kiếm trang trí lần trước. A, vị nhân huynh này cũng thật
có hứng thú văn hoa. Nhanh như vậy lại mua được một thanh kiếm trang trí.
Không nghĩ nhiều, Vu Nhai đón lấy thanh kiếm đồng thời thuận thế kéo Vu Tiểu
Dạ ra phía sau. Huyền khí màu xanh phun ra nuốt vào. Kiếm quang sáng chói bị
Vu Nhai trở tay đánh ra một kiếm.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Kiếm quang vừa mới đâm trúng trường thương của Liêu
Thanh, thân thương bắn lên. Vu Nhai mượn cơ hội lại gần. Kiếm thứ hai lập tức
đâm tới, trực tiếp tạo thành một vết máu trên cánh tay cầm thương của Liêu
Thanh.
– A…
Hét thảm một tiếng, Vu Nhai không hề đánh tiếp, trở tay ôm Vu Tiểu Dạ lên,
cõng nàng trên lưng, bước chân đi như gió, trái ngược phóng về phía trước. Từ
hướng đó lại truyền đến tiếng móng ngựa gõ xuống mặt đường. Đó chính là người
bạn đồng hành của Liêu Thanh cưỡi ngựa phóng tới.
Hắn nâng kiếm, đâm…
Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc kêu lên. Vu Nhai cùng với Vu Tiểu Dạ đã đi
tới trước con ngựa trắng, nhảy lên thật cao. Thân hình Vu Nhai giống như bị
gió thổi lên. Một kiếm, hai kiếm, một đạp…
Con ngựa trắng trong nháy mắt đã đổi chủ. Một bóng đen từ trên ngựa lập tức
nặng nề ngã xuống, khiến vô số bụi bắn lên.
– Vu Nhai của bộ binh phòng mượn ngựa của kỵ vệ Bắc Đấu dùng một lát. Ít ngày
nữa sẽ trả lại!
Vu Nhai gào to một tiếng, quay đầu ngựa lại, lao nhanh về phía cửa thành. Cùng
lúc đó, thanh kiếm trong tay hắn cũng nát bấy:
– Lão huynh, hành động hai lần mượn kiếm của lão huynh, tại hạ khắc cốt ghi
tâm. Chờ mấy ngày nữa hãy đến bộ binh phòng tìm ta. Đến lúc đó ta mời ngươi
uống rượu, cũng nhất định hoàn trả kiếm lại cho lão huynh.
– A, vị đại tỷ bị khi dễ kia. Chờ tới khi đại tỷ chạy đến tổng bộ kỵ vệ Bắc
Đấu cáo trạng, hai người này đã trở lại. Đến lúc đó đại tỷ sao có thể gặp được
những người lãnh đạo trong tổng bộ bọn họ nữa. Bên kia còn có một con ngựa,
nhanh cưỡi lên đi!
Sau khi Vu Nhai nói xong câu sau cùng, người đã biến mất ở trên đường phố. Chờ
lúc có người kịp phản ứng, lại nghe được tiếng vó ngựa. Vị đại tỷ bị phi lễ
kia nghe Vu Nhai nói xong, vội vàng cám ơn vài câu, sau đó cỡi ngựa của Liêu
Thanh, lao về phía tổng bộ của kỵ vệ Bắc Đấu. Nàng phóng đi với khí thế hung
hăng, có ý tứ quyết không bỏ qua.
Khi hai người Liêu Thanh kịp phản ứng, ngựa của hai người bọn họ đều đã biến
mất, người thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Bất chấp trên người còn có vết
thương, cả hai giống như phát điên thôi động huyền khí, chạy về phía tổng bộ.
Đúng vậy, bọn họ phải lập tức trở về ngăn cản nữ nhân béo kia.
Về phần Vu Nhai, chờ sau khi ngăn cản được lợn mẹ hình người này sẽ nói sau.
– Đứng lại, đang làm gì vậy?
Trước cửa thành, hơn mười tiểu binh thủ thành nhìn thấy con ngựa trắng chạy
như bay tới, vội vàng nhấc trường thương lên, một kiêu binh quát lên.
– Quách đại thúc, là ta Tiểu Nhai. Hắc hắc, đại nhân phê chuẩn cho ta mấy
ngày phép. Ta về nhà thăm người thân!
– Ách, ra là Tiểu Nhai. Sao ngươi lại cỡi ngựa của đội kỵ vệ Bắc Đấu?
Tất cả mọi người bao gồm cả Quách đại thúc đều lộ sắc mặt cổ quái nhìn chằm
chằm vào vị đồng sự bình thường rất chất phác này. Hơn nữa, bọn họ còn đặc
biệt để ý tới nữ hài vẫn ở phía sau ôm chặt lấy hắn.
– Ha hả, các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Các ngươi còn có thể không tin được ta sao?
– Đi thôi đi thôi. Tiểu tử ngươi cho dù làm ầm ĩ cũng không xảy ra chuyện gì
lớn được.
Quách đại thúc ở chỗ này làm tiểu binh thủ thành đã hai mươi năm, nhìn người
rất chuẩn. Tiểu tử Vu Nhai này biểu tình rõ ràng không hề giả tạo, vô cùng
thành thật, ngược lại đường làm quan rộng mở nhất. Con mẹ nó, không trách được
hai tháng gần đây hắn lại thay đổi như vậy. Hóa ra là có nữ nhân xinh xắn, còn
đáng yêu như vậy.
Tiểu tử này thật sự có phúc khí. Nhất định phải giới thiệu khuê nữ cho hắn.
– Đa tạ Quách đại thúc, chờ ta trở lại sẽ mời đại thúc uống rượu!
Nhìn Vu Nhai chạy như bay, đám người thủ thành lại bắt đầu tiếp tục công việc
của bọn họ. Đương nhiên, tuy rằng Vu Nhai không có vấn đề, nhưng vẫn phải chú
ý.
Quả nhiên như lời hắn nói, rất nhanh có lời đồn đãi truyền tới. Bọn họ cũng
biết trước đó, ở học viện Bắc Đấu đã xảy ra chuyện. Tất cả đều liếc mắt nhìn
nhau. Chỉ sợ bọn họ sắp phải mất đi một người cộng sự nhưng không phải bởi vì
hắn sẽ có chuyện.
Hắn có việc mới là lạ. Có thể khiến cho người đội kỵ vệ Bắc Đấu mắt mặt như
vậy, binh phòng đại nhân không cười mới là lạ. Đặc biệt nữ nhân béo kia đi cáo
trạng, quá tổn hại, quá vô sỉ, quá có lực. Sợ rằng tiểu tử này sẽ lên chức!
…
Trên quan đạo, con ngựa trắng bước khẽ, tốc độ chậm rãi đi tới, dường như đang
đi dạo đầy ưu nhã. Trên lưng ngựa Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ đang mệt nhoài. Thật
ra bọn họ cũng không quá sức, mà ngồi trên lưng ngựa tương đối xóc nảy.