Khắc Lý Bát cầm bát sứ to, đổ rượu vào mồm, rượu thiêu đốt dạ dày, nhưng không làm hắn say, hảo hán Nữ Chân hôm nay hội minh nơi này, để người Tống nhu nhược thấy hảo hán Nữ Chân dũng mãnh nhường nào.
Một người Nữ Chân hùng tráng bị con gấu lớn vừa cởi trói tát bay, hộc máu trên không, đổi lại những tiếng cười nhạo, ôm cánh tay bị đứt chạy mất.
Từ sau lưng con gấu, một đại hán trọc đầu siết cổ nó, gấu chưa kịp dùng móng cắt đứt cánh tay đại hán đã bị hắn trèo lên lưng, hai ngón tay móc vào mũi gấu xé toạc, hắn lộn ra sau, lăn vài vòng chạy đi,
Con gấu lớn máu mũi chảy ròng ròng, mất đi lý trí, thấy trước mắt toàn nhân loại đáng ghét, vươn móng vuốt gầm rú xông vào đám đông.
Thợ săn Nữ Chân khéo léo vây quanh con gấu, dùng gậy gỗ ngáng gấu ngã, dùng thuẫn bài che chắn lăn dưới người, chém chân nó.
Khắc Lý Bát uống thêm bát rượu nữa, hai mắt đỏ ngầu cuồng dã: – Người Tống, ngươi đã thấy sự dũng mãnh của Nữ Chân chưa?
Lý Thường thong thả nhấp một ngụm rượu: – Quả nhiên là dũng sĩ.
– Dùng sĩ như thế đã đủ lấy đầu chó của Da Luật Hồng Cơ chưa?
– Chưa được đâu!
– Vì sao, ngươi chưa nhìn thấy sự dũng mãnh của bọn ta sao? Khắc Lý Bát chỉ con gấu thoi thóp phun máu trên mặt đất.
Lý Thường tiếc nuối nói: – Uổng phí tấm da gấu đẹp.
– Ha ha ha, người Tống hẹp hòi, muốn da gấu thì ta nhiều lắm, chỉ cần các ngươi có đủ lương thực, bao nhiêu da gấu cũng có.
Lý Thường nhìn các thủ lĩnh Nữ Chân xung quanh, tiếc nuối nói: – Ta nhìn thấy dũng sĩ Bắc Nữ Chân, Nam Nữ Chân, từ Trường Bạch Sơn tới Áp Lục giang đều có, sao không thấy Hoàn Nhan Bột Bột hùng ưng của người Nữ Chân?
Khắc Lý Bát phẫn nộ phất tay: – Hắn là Nữ Chân gì chứ, chỉ là một tên mã tặc mà thôi, đợi ta lập nên nước Nữ Chân, ta sẽ trói hắn lên đỉnh Trường Bạch sơn, để hắn biết thế nào là anh hùng.
Lý Thường nắm một vốc bùn lên ngửi: – Khắc Lý Bát, năm xưa hơn một vạn dũng sĩ Đại Tống ta chiến tử sa trường, đất đai ở đây vẫn mang mùi máu trai tráng Đại Tống, nghe nói năm xưa ngươi là kẻ đầu tiên rút khỏi chiến trường, làm dao động lòng quân, khiến quân sĩ Đại Tống ta cô quân chiến đấu mà bị tiêu diệt.
Khắc Lý Bát ngớ người: – Ngươi nói cái gì?
Lý Thường đổ bát rượu xuống đất, nheo mắt nói: – Hai quân giao chiến, lâm trận bỏ chạy là tội gì?
Khắc Lý Bát nhìn bốn xung quanh đều là người Nữ Chân, không hiểu: – Ngươi muốn trị tội ta?
– Lão phu ở dưới quân trướng Đại tướng quân nhiều năm, chưa bao giờ thấy kẻ nào lâm trận đào thoát mà còn sống.
Khắc Lý Bát cầm cái đùi dê lên xé miếng lớn, nhai nhồm nhoàm, không coi lời Lý Thường vào đâu: – Người Tống làm cơm nước không tệ, nhưng nói tới đánh trận chỉ là một đám hèn nhát, chỉ thần Trường Bạch sơn mới có thể trừng phạt dũng sĩ Nữ Chân, không phải tên tiểu hoàng đế của các ngươi. Lý Thường, muốn luận công tội của ta thì để Vân Tranh đích thân tới đây.
Lý Thường xua tay: – Giết gà sao cần dao mổ trâu.
Khắc Lý Bát vỗ ngực: – Ngươi có thể thi hành quân pháp rồi đó, xem ngươi có dám không?
Lý Thường chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn về Áp Tử hà: – Đã làm rồi.
Khắc Lý Bát đảo mắt trái phái, đang định ra lệnh bắt Lý Thường phát hiện người xung quanh liên tiếp ngã xuống, thất kinh cầm trảm mã đao lên, chỉ thấy đầu óc choáng vàng, bụng đau dữ dội: – Ngươi hạ độc.
Lý Thường được thân binh hộ vệ từ từ lùi lại, cười: – Còn phải hỏi sao?
Khắc Lý Bát rống lớn dùng chuôi đao đánh vào mạng sườn, phun ra một đống máu lẫn chất bẩn, không đợi máu chạm đất, thân hình hùng tráng xông tới, những người Nữ Chân khác cũng loạng choạng tấn công.
Thân thể hắn đâm sầm vào cự thuẫn của quân Tống, không ngờ một cái cự thuẫn gãy đôi, không đợi Khắc Lý Bát đứng lên, hai thanh trường mâu đâm ra như rắn độc, trúng đùi hắn, Khắc Lý Bát cố gắng lăn ra sau.
– Bãi Nha Lạt, Y Hãn! Khắc Lý Bát rốt cuộc vứt bỏ tôn nghiêm gọi thân binh.
Mấy tên tráng hán đã trúng độc chưa làm được gì đã bị mưa tên dày đặc hạ gục, những người Tống đang tản mác khắp nơi làm cơm cho người Nữ Chân không biết từ lúc nào đã tập kết thành quân trận, chém giết toàn bộ người Nữ Chân.
Một nhóm kỵ binh từ chỗ trú chân của người Tống cách đó không xa nhanh chóng tạo thành hinh vòng cung, ép mấy nghìn người Nữ Chân về phía sông.
Được thuẫn trận vây quanh, Lý Thường cười gằn nhìn từng người Nữ Chân ngã xuống dưới nỏ tiền, dù người dũng mãnh nhất dưới tác dụng thuốc độc, không phát huy nổi một thành võ lực thường ngày, đa phần kinh hoàng lùi về sau, tới khi nước sông lạnh băng ngập tới lưng mới biết không còn đường lui, Áp Tử hà về mùa thu nước cuồn cuộn chảy ra biển không cách nào lội qua được.
Khắc Lý Bát bất lực nhìn quanh, cơn đau đã rút sạch sức lực của hắn, rống lên với Lý Thường: – Ta tưởng chúng ta là bằng hữu.
Lý Thường tới gần hắn: – Chúng ta chưa bao giờ là bằng hữu, người Tống cao quý không làm bằng hữu với kẻ man di! Chỉ cần thần phục!– Chết đ… Vũ Hách gầm gừ, chùy xích gạt được mã sóc, nhưng một mũi tên bén nhọt xuyên qua mồm hắn.
Thân binh đội trưởng nhàn nhã tránh chiến mã không có chủ điều khiển của Vũ Hách, thúc ngựa đuổi theo Bột Bột.
Áp lực của Bột Bột ngày một lớn, chiến sĩ Nữ Chân bên cạnh ngày một ít.
– Đừng ham chiến nữa, đi được ai tốt người nấy.
Đám người Tống bắt đầu thay đổi, không để ý những người Nữ Chân khác chỉ vây chặt lấy Bột Bột. Người Nữ Chân toàn thân thương tích không hẹn mà cùng tụ lại phía Bột Bột xông ra ngoài lần cuối, dưới sự đồng tâm hiệp lực đó người Nữ Chân bộc phát dũng lực vô cùng, quân Tống cản đường là chết, chẳng mấy chốc trước mặt Bột Bột trống không, không còn kẻ địch nào nữa.
Viu!
Bột Bột vừa tránh được một mũi tên thì một mũi tên khác ghim mà lưng hắn, hét lên đau đớn, liên tiếp nỏ tiễn xuyên qua chiến giáp, mang tới cơn đau khủng hiếp, nghiến răng đâm đoản đao vào mông ngựa, chiến mã kêu thảm lao vút đi.
Thân vệ đội trưởng nổi giận giết chết người Nữ Chân cuối cùng, đuổi sát đằng sau, chuyện quan trọng nhất là giết Bột Bột rồi vu cho hắn giết đám người Khắc Lý Bát, quan nhân còn muốn dùng đám người Nữ Chân này thăm dò cực bắc, không để bọn chúng biết người Tống giết thủ lĩnh chúng.
Bột Bột gục trên lưng ngựa, hắn cảm thấy chiến mã càng lúc càng xóc, chứng tỏ nó sắp kiệt sức rồi, dù dùng dao đâm thế nào cũng không nhanh hơn được.
Phải rời con ngựa này thôi, nhưng lưng dần mất cảm giác khiến Bột Bột hiểu ra tên có độc, cuối cùng chiến mã ngã xuống, Bột Bột lăn mấy vòng nằm ngửa trên bãi cỏ, nhìn trời xanh thở hồng hộc.
Người đè lên mũi tên làm nó đâm sâu hơn, Bột Bột không rút ra, nếu không có cơn đau, hắn không biết mình còn mở được mắt ra không, mũi không ngừng chảy máu, mồm cũng thế, tai như bị bịt lại hình như có động tĩnh gì nhưng nghe không rõ…
Một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trên đỉnh đầu Bột Bột, hình như gọi tên hắn, hắn không nghe rõ, ra sức lắc đầu, hai dòng máu từ tai phọt ra, cuối cùng Bột Bột cũng nghe rõ được, rơi nước mắt hỏi: – Ngươi cũng tới giết ta sao?
Vân Việt lắc đầu.
– Là đại soái muốn ngươi tới giết ta?
Vân Việt tiếp tục lắc đầu: – Đại ca ta đã khởi hành tới Đăng Châu, phái ta tới hỏi ngươi, có muốn theo đại ca ta ra biển không?
Bột Bột cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm: – Ta muốn lập nước Nữ Chân, cho nên không thể theo ngươi ra biển chơi, vì sao các ngươi ngăn cản, vì Nữ Chân là dã nhân? Không có tư cách lập quốc sao? Bọn ta chỉ được ăn lông ở lỗ sao?
Kỳ thực Bột Bột trúng tên độc của Lý Thường là chết rồi, Vân Việt cũng không cứu được, nói thế chỉ là an ủi, thở dài: – Không phải như thế, ta xem một cuốn sách, trên sách nói có người tên Hoàn Nhan A Cốt Đả thống nhất các bộ lạc Nữ Chân, đuổi người Khiết Đan, lập nên triều Kim, quốc hiệu Đại Kim.
Bột Bột lẩm bẩm cái tên Hoàn Nhan A Cốt Đả, khuôn mặt đầy máu xuất hiện chút ôn nhu.
Vân Việt quay đầu đi, không đành lòng nhìn thảm cảnh của Bột Bột, đột nhiên Bột Bột lấy sức ngồi dậy tóm lấy tay áo Vân Việt, hơi thở gấp gáp: – Nể tình bằng hữu, giúp, giúp ta, viết một hàng chữ lên miếng vải vàng này, nhi tử, tôn tử của Hoàn Nhan Bột Bột ta chỉ được phép lấy tên là Hoàn Nhan A Cốt Đả.
Vân Việt không từ chối, lấy bút lông chấm máu của Bột Bột viết dòng chữ kia, Bột Bột gỡ sáo xương trên cổ thổi, lát sau hải đông thanh bay tới, nhưng Bột Bột không còn nhìn thấy gì nữa, mồm yếu ớt lẩm bẩm: – Giúp, giúp ta.
Vân Việt giơ cao tấm vải, hải đông thanh nhào bổ xuống, móng sắt quắp lấy miếng vải, lao vút về phía đông.
– Hải đông thanh đi rồi, ngươi không cần chịu đựng thống khổ nữa, nên đi đi thôi. Bột Bột cười nhắm mắt, giọng gần như không nghe thấy nữa: – Ngươi là thượng khách của Đại Kim ta, là bằng hữu của ta…
Vân Việt vuốt mắt Bột Bột, với quốc lực của Đại Tống bây giờ, hắn không tin là Hoàn Nhan A Cốt Đả còn có cơ hội lập nên Đại Kim như lịch sử.
Người Tinh Bàn hộ vệ xung quanh, thân vệ đội của Lý Thường tới cũng không dám tiếp cận, trơ mắt nhìn y sai tùy tùng đào cái hố thật lớn, dùng da trâu bọc xác Bột Bột chuẩn bị hạ táng.
Lý Thường kệ ánh mắt của Vân Việt, đích thân nhảy xuống hố, xác nhận Bột Bột đã chết còn vỗ lễ dùng dao đâm cái nữa, mới bò lên, nghiêm mặt nói: – Các ngươi là bằng hữu, giúp hắn an táng là nghĩa bằng hữu, lão phu không cản, nhưng không được lập bia, không được đắp mộ, lấp đất xong phải dùng chiến mã đạp bằng, trồng cỏ lên không để lại dấu vết nào.
Vân Việt hừ một tiếng: – Ông quản được à?
– Nếu như không phải nể tình Vân hầu thì ngươi đã bị giết rồi, từ khi ngươi bước vào vòng cảnh giới là lão phu đã biết, không ngăn cản ngươi đều là vì Vân hầu.
– Đại Tống có ác quan như ngươi, không hưng vượng phát đạt cũng khó. Vân Việt cười mỉa:
– Lão phu tạo sát nghiệt tự có trời trừng phạt, không tới lượt ngươi lắm lời.
Vân Việt phất tay, người Tinh Bàn lập tức vào vị trí chiến đấu, đám thân vệ của Lý Thường còn đang thất kinh không biết làm sao thì nghe hắn nói: – Lão tử không phải muốn đường đường chính chính tới đây tiễn đưa bằng hữu thì mấy trạm canh ông bố trí làm được gì lão tử. Ta tới đây vì Bột Bột, cũng là đại ca chuyển lời cho ông, nếu ông không chuẩn bị sẽ chết không đất chôn.
– Chuyện của mình lão phu tự có cách giải quyết, lão phu vào không môn, đám ngôn quan trong triều làm gì được lão phu.
Lý Thường lên ngựa: – Lão phu không nhiều lời với ngươi nữa, ngươi đi đi, lão phu còn phải vỗ về người Nữ Chân, tay chân tốt như vậy không nhiều.
– Chùi vết máu vừa ăn thịt người cho sạch đi, đừng để người ta vạch trần.
– Không phiền ngươi phí tâm, ra biển mà câu cá của ngươi. Lý Thường không thèm quay đầu, thúc ngựa rời đi.