Đại Tống đạo môn hưng thịnh, nhiều khi nho gia và đạo môn hòa nhập làm một, vì thế nhiều bậc đại nho cực kỳ khao khát chuyện tu tiên đắc đạo.
Hiện giờ phong trào dùng “Ngũ Thạch tán” thời Ngụy Tấn dần dần phổ biến.
Phong độ Ngụy Tấn luôn là chủ đề sĩ đại phu bàn tán say sưa và coi là hình mẫu theo đuổi.
Ngay cả Tô Thức, Quách Chấn, Lý Điền những tinh anh bác học, thông hiểu thi thư âm luật cũng học theo phong độ Ngụy Tấn, coi thường lễ pháp, hành vi phóng túng kỳ quái, thành mục tiêu cho thiếu niên Đại Tống học theo.
Vương An Thạch hận mình không phải là lệnh doãn Đông Kinh, không phải là tri phủ Khai Phong, nếu không sẽ không cho phong trào này lan tràn loạn lòng dân, đám người Tô Tức tuy là nhân tài đếm trên đầu ngón tay, cũng phải đầy đi Nhai Châu câu cá, để bọn chúng mang bụng đói thể hiện phong độ Ngụy Tấn.
Thở dài, Vương An Thạch đoán chừng Vân Tranh định làm loạn giới sĩ đại phu, tin tức y ra biển tìm tiên sơn mà lan đi không biết tạo ra hậu quả gì. Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu sương khói xa xăm chẳng biết nơi nào, cho dù có tồn tại cũng không khiến ông ta động lòng, nhưng với rất nhiều người Đại Tống có sức hấp dẫn trí mạng.
– Tiên sơn cách trở biển mây ngọc, nghe nói trên đời có thiên tiên, thiên tiên hâm mộ thế nhân thường, gian khổ cũng có niềm hoan lạc, có chí đâu tránh khỏi nỗi gian tân…
Khi trời sắp tối mưa cũng nhỏ dần, đến khi trời tối hẳn, sao xuất hiện trên bầu trời thảo nguyên, tiếng chém giết ở bờ đối diện không còn, nhưng tiếng ca của Vân Tranh từ cách đó không xa truyền tới, tiếng ca dễ nghe, nhưng Vương An Thạch cực kỳ căm ghét lời ca.
– Hoang đường láo toét.
Quát xong bốn chữ này Vương An Thạch cũng không tự tin nữa, Vân Tranh từ bỏ vương tước và phú quý trong tầm tay chạy ra biển, hành vi kỳ quái đó chỉ có một lý do hợp lý để giải thích — Y tìm được tiên sơn trong truyền thuyết.
Vì tiên sơn, bỏ tước vương là cái gì, hoàng đế bỏ hoàng vị thì cũng đáng.
Trường sinh bất lão.
Văn võ toàn triều đều hiểu đó là truyền thuyết hư vô, nhưng ai dám đảm bảo người khác không tin, nếu Vân Tranh chuyển làm nghề lừa đảo, trên đời không ai là địch thủ của y.
Người khắp Đại Tống, từ hoàng đế tới ăn mày đều không tin Vân Tranh không làm chuyện lỗ vốn, trong mắt bách tính, y là hóa thân của chiến thần và tài thần.
Người có bản lĩnh như thế vốn không thèm lừa người ta, thế nên lời y nói không tin sao được?
Cả đêm Vương An Thạch mất ngủ!Vân Tranh bực mình có thể lý giải, vì dù sao người chết là bộ hạ của y, còn Vương An Thạch vô cớ nóng giận thì làm người ta khó hiểu, trong chuyện này nhất định có vấn đề phát sinh, còn là vấn đề lớn, nếu không Vương An Thạch vốn trầm ổn như núi làm sao thất thố như vậy.
Tiếp đó Vân Tranh an bài Lang Thản thay thế Ngô Kiệt, Thịnh Dũng quân đã mệt lắm rồi, tới Thường Thắng quân của Lang Thản ra tay.
Trước kia người Liêu không cho Ngô Kiệt bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, giờ tới người Tống không cho quân Liêu nghỉ ngơi.
Bộ khúc của Lang Thản vừa qua sông liền vang lên tiếng gầm phẫn nộ của hỏa pháo, bóng dang xe công thành đang không ngừng cao lên.
Văn Ngạn Bác vào lều viết tấu chương, hi vọng triều đình không bạc đãi sĩ tốt chiến tử, trước kia ông ta không quá chú trọng việc này, nhưng bây giờ Vân Tranh thành lưu manh vô lại đi chân đất không sợ hỏng giày rồi, triều đình xử lý không thỏa đáng, có khí sinh ra phiền toái không đáng.
Một bản tấu chương văn vẻ hào hùng chưa viết xong, tướng sĩ anh dũng chưa miêu tả hết, đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò đinh tai nhức óc bên ngoài.
Vội vàng vứt bút đi, chạy ra ngoài xem, thấy vô số tướng sĩ đang ra sức chạy ra sống, nhón chân nhìn sang phía đối diện, thì ra cờ hắc hổ đã cắm kín trên Đồng Đầu quan.
Tóm vội một binh sĩ lại hỏi nguyên cớ, binh sĩ đó kích động nói không ra lời, líu hết cả lưỡi: – Quân Liêu chạy rồi, bọn chúng sợ hãi bỏ Đồng Đầu quan chạy mất rồi, thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Nói xong chạy biến mất.
Thắng rồi!? Hạ Đồng Đầu quan rồi!?
Văn Ngạn Bác kích động vô cùng, còn có chút không dám tin, vừa xong còn nghe thấy tiếng pháo nổ bên sông, cứ tưởng phải đánh nhau thêm vài ngày, vậy mà thắng rồi sao, thắng trận nay Nam Kinh đã mở toang trước mặt quân Tống, Yến Châu đã gần lắm rồi, làm sao không nhiệt huyết sôi trào cho được, đang định chạy ra sông xem quân tình, chợt thấy Vương An Thạch rầu rĩ đúng đó.
– Giới Phủ, đại quân công phá Đồng Đầu quan, cớ sao ông lại không vui?
Vương An Thạch thở dài: – Lão phu không thể vô cớ chỉ trích chuyện người ta chưa làm.
– Rốt cuộc là chuyện gì, nói ra cùng thảo luận.
– Không thể nói là không thể nói, nói ra lòng người thiên hạ loạn mất.
Vân Tranh đứng trên đồi cao vẫy tay gọi Văn Ngạn Bác: – Văn công, chúng ta tiến thành thôi, tiếp nhận Đồng Đầu quan còn cần quan văn các ông.
Văn Ngạn Bác không kịp chú ý nhiều nữa, chuyện này đành để sau, nói vội: – Giới Phủ, ông cũng nên đi tiếp nhận hộ biểu dân sách đi, nhanh, nếu không đám binh tốt kia đồ thành nói không chừng phóng hỏa hủy mất bảo bối của ông ấy.
Đoàn người được thân vệ bảo hộ, lội nước lội bùn vội vàng vào Đồng Đầu quan rồi vội vàng chạy ra, đồng loạt vịn tường nôn thốc nôn háo, chỉ có Vân Tranh là mặt hơi trắng một chút.