Cùng lúc ấy ở Trung Kinh Đạo xa xôi, vai Da Luật Tín chảy máu không ngừng, hắn vẫn chiến đấu không lùi, cuộc đại chiến này bắt đầu từ rạng sáng, tới nay đã chẳng còn trận thế gì nữa, bảy tám vạn người chém giết lẫn nhau trong sơn cốc nhỏ, xác chết đã trải một tầng dầy trên mặt đất.
Trường đao Da Luật Tín đi tới đâu gần như không gì cản nổi, từng là Nam Viện đại vương ngang hàng với Bắc Viện đại vương Tiêu Hỏa Nhi, khí thế năm xưa chẳng hề suy giảm.
Một Tàng Ngoa Bàng không lên chiến trường, dù thế cục bất lợi, hắn vẫn bất động như núi.
Người Liêu sở dĩ liều mạng chém giết vì bọn họ không còn thời gian nữa, chỉ cần dừng lại ở đây chốc lát, người Liêu bị bắt sẽ đi thêm một bước tới Tây Hạ.
Sáu vạn quân của Da Luật Tín đã bị hai vạn dũng sĩ Tây Hạ chặn lại suốt một ngày, lúc này Trương Giáng hẳn đã áp giải tù binh vượt Loan Hà. Da Luật Tín không đáng sợ, ánh mắt Một Tàng Ngoa Bàng luôn nhìn về phía nam, Vân Tranh đã dùng vũ khí mới phá Bát Môn Kim Tỏa Trận của Da Luật Ất Tân.
Nếu Vân Tranh công phá Đồng Đầu quan, hắn tin Quy Hóa Châu và Phụng Thánh Châu sẽ không đánh mà hàng, khi đó hắn còn chưa rời Trung Kinh Đạo, một khi Vân Tranh bắc thượng Yến Tử thành, sẽ uy hiếp đường lui của mình.
Ai cũng nghĩ ưu tiên hàng đầu của Vân Tranh là công phá Yến Vân, Một Tàng Ngoa Bàng không ấu trĩ như thế, hắn biết Vân Tranh còn coi trọng mình hơn, chỉ cần có một chút khả năng, Vân Tranh sẽ không để mình đạt được mục đích, ít nhất cũng phải cắn được một miếng thịt trên người mình.
Nước Tống lần này cực kỳ kiên quyết, trên triều đường không có chút bất mãn nào với Vân Tranh, đám ngự sử ngôn quan cũng ngậm miệng, song Một Tàng Ngoa Bàng biết, một khi Vân Tranh phá Yến Vân, thành Yến vương thế tập, đám ngự sử ngôn quan mới ùa lên, dù con mãnh hổ có hung dữ tới đâu cũng bị sài lang vây công mà chết.
Nói cách khác, trong mắt Một Tàng Ngoa Bàng, ngày Vân Tranh hạ Yến Vân cũng là lúc y thân bại danh liệt.
Một võ nhân mà công tích quá lớn, đế vương lại không cần, triều thần không dựa vào nữa, làm gì có kết cục tử tế, Vân Tranh trừ tạo phản chẳng còn đường nào khác để đi, còn về chuyện y nói dong thuyền ra biển thì Một Tàng Ngoa Bàng không tin, ai lại cam tâm bỏ vinh hoa phú quý mình dùng mạng mới đổi được sống cuộc sống khổ cực mà ngư dân cũng không muốn.
Lần này hắn mạo hiểm đi cướp người, cũng là dựa trên nhận định, Vân Tranh hoặc tạo phản hoặc là bị giết, Đại Hạ muốn tiêu hóa hết số người Liêu này, biến chúng thành người Đại Hạ phải mất bốn năm.
Nghĩ tới đó Một Tàng Ngoa Bàng cảm thấy chiến sự trở nên vô vị, Bát Hỉ quân của Lý Thanh ở phía trước không xa xây dựng phòng tuyến kiên cố, Da Luật Tín không thể vượt qua nổi phòng tuyến đó, Bát Hỉ quân thích nhất là đối diện với kỵ binh đông nghịt.
– Lệnh Mạc Thượng Nghĩa nhường đường chính diện, người Liêu muốn đi thì cho chúng đi, đồng thời báo với Lý Thanh, Da Luật Tín tới rồi, nếu để hắn phá phòng tuyến thì mang đầu tới gặp ta.
Một thân binh thúc ngựa chạy đi, một thân binh khác thổi tù và ù ù, Mạc Thượng Nghĩa đang bị Da Luật Tín đánh thất điên bát đảo, nghe thấy hiệu lệnh, mừng rỡ dẫn thân vệ tản sang hai bên, dũng sĩ Tây Hạ có thể đứng vững trước Da Luật Tín không có mấy.
Da Luật Tín thấy trước mắt trống không, thảo nguyên ngoài hẻm núi gần trong gang tấc, hoan hỉ hét lớn, dẫn tiền quân xông ra khỏi sơn cốc.Chiến trường Một Tàng Ngoa Bàng bố trí làm hắn cực kỳ khó chịu, quân Liêu bị vây khốn trong sơn cốc nhỏ, chỉ có rất ít giáp chiến với địch, số còn lại không có đất dụng võ.
Giờ tốt rồi, ra thảo nguyên thoáng đãng, mình sẽ phân thắng bại với Một Tàng Ngoa Bàng.
Quân Liêu tuy mệt mỏi, nhưng nhanh chóng bày thế trận chờ đợi người Tây Hạ, nhưng đợi mãi không thấy truy binh Tây Hạ, khi phái thám báo vào sơn cốc mới biết Một Tàng Ngoa Bàng đã đi một canh giờ rồi, mọi việc làm ở đây chỉ là để trì hoãn thời gian thôi.
Sáu vạn quân chiến đấu một ngày một đêm, mất hơn một vạn ba nghìn người, nhìn bộ hạ cố đứng thẳng, Da Luật Tín không sao hạ lệnh tây tiến được, lúc này đại quân cần ăn một bữa no, ngủ một giấc say, ngựa cần uống nước khôi phục thể lực.
Dù không cam lòng, Da Luật Tín vẫn hạ lệnh cắm trại.
Tiêu Hồng Châu từ hậu doanh chạy tới, giúp trượng phu xử lý vết thương, nhìn hai vết thương đáng sợ ở vai, bất giác nước mắt tuôi rơi.
Nam nhân này vì nàng đã phải gánh quá nhiều trách nhiệm, từ bỏ địa vị Nam Viện đại vương tôn quý, mang tiếng không hiểu đại thế, lúc tộc Khiết Đan nguy cấp nhất, hắn gạt bỏ hận thù ra tay giúp tộc Khiết Đan ngăn cản ngoại địch, vậy mà còn bị đám quý tộc chỉ ăn chơi hưởng thụ, quy trách nhiệm thất bại của Da Luật Hồng Cơ trên người.
Cực độ mệt mỏi, sau khi băng bó vết thương xong, Da Luật Tín ngã xuống thảm ngủ say, Tiêu Hồng Châu quỳ bên cạnh, dùng khăn tay đuổi côn trùng, giúp hắn ngủ say hơn.
Đại doanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy nối nhau vang lên khắp bốn phía, nhìn khuôn mặt rắn rỏi của Da Luật Tín, Tiêu Hồng Châu ngây ra, khuôn mặt này nàng nhìn suốt từ nhỏ tới lớn, chưa từng thấy có sức hút như vậy, nhưng chưa bao giờ tang thương như vậy.
Lúc này Tiêu Hồng Châu mới nghĩ, có lẽ năm xưa mình gả cho Triệu Trinh mới là đúng, vì hạnh phúc của bản thân mình khiến Da Luật Tín và Liêu hoàng quyết liệt, vì mình trốn khỏi nước Tống, bọn chúng mới có cái cớ nói Đại Liêu bội tín để tấn công.
Mấy tháng trước nàng tới quân doanh Đại Tống, mang theo nhượng bộ lớn nhất của Da Luật Tín, nhưng Vân Tranh không thèm để mắt tới thành ý đó, còn xé thư ngay trước mặt mình, nói rất muốn cùng Da Luật Tín đi săn ở Đạt Nhĩ Hải Tử.
Sự sỉ nhục đó đau hơn dao cắt lên mặt…
Cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, Tiêu Hồng Châu lúc này mới nhận ra, Da Luật Tín đã tỉnh rồi, đang mỉm cười nhìn mình.