Lý Thường ngồi khoanh chân trên ván gỗ rất lâu mới thấy Khổng Viễn Đạt hai mắt từ gian bên trong đi ra, không nói không rằng ngồi xuống đối diện với ông ta, cũng không pha trà nước, chưa nới trà ở đây là thư xa xỉ, huống hồ cũng không có tâm trạng, cả hai đều biết đề tài sắp nói tới sẽ không thể nào nhẹ nhàng được.
– Vừa rồi vô tình xem bút ký ông trải trên bàn, phát hiện mười năm qua Khổng huynh dạy hơn sáu nghìn người đọc sách viết chữ, lão phu vô cùng kinh ngạc, sao ngươi làm được?
Khổng Viễn Đạt nhỏ giọng nói: – Dễ thôi, chỉ cần dạy một đứa bé biết vài chữ, ta sẽ yêu cầu nó dạy cho năm người nữa, càng dạy được cho nhiều người càng được thưởng đặc thù, phần thưởng không lớn, đôi khi là cuốn sách, cái bút, đa phần là lời tán thưởng, cứ như thế kiên trì suốt mười năm.
Lý Thường gật gù, ưỡn thẳng lưng chắp tay: – Rất đơn giản mà hiệu quả, nói thì dễ nhưng ai có thể kiên trì ngày này qua tháng khác ở nơi nghèo khó này. Vừa rồi ta tới tìm ngươi, các hương lão biết ta là người Tống còn chắp tay hỏi chuyện phủ Hà Gian, còn nói quê cũ của ông ta là ở đó, công giáo hóa của ông ích lợi ngàn đời, Khổng huynh vất vả rồi.
– Chúng ta không hi vọng khi vương sư tới bách tính mang cơm canh đón tiếp, chỉ cần đừng gia nhập quân Liêu đối kháng với vương sư là được.
Khổng Viễn Đạt tán đồng: – Đúng là không thể kỳ vọng quá cao, lòng dân xưa nay luôn là đại sự, cần thời gian dài mới dần dần bù đắt được vết thương trong lòng bách tính. Trong đó Đại Tống ta phải lấy ra đủ thành ý, đối xử thật tốt, để bọn họ cảm nhận được sự quan tâm từ người thân, biết ai mới là đồng báo thực sự.
– Ta hiểu thế, chỉ là trong triều có nhiều người nói chỉ cần di chuyển dân Yến Vân tới phương nam, đem bách tính bản địa tới Yến Vân là không lo dân loạn nữa.
– Vạn vạn lần không thể. Khổng Viễn Đạt rối rít xua tay: – Bách tính sinh sống nơi này mấy trăm năm rồi, đất đai đã hòa vào máu thịt của họ, cưỡng ép di dân chỉ khơi lên dân biến, khi đó đại quân hoặc phải giết sạch bách tính, hoặc đại quân bị bách tính nhấn chìm. Nếu làm như thế Khổng thị hơn mười năm vất vả làm cái gì?
– Đó chỉ là tình hình xấu nhất thôi, chưa chắc sẽ xảy ra.
Khổng Viễn Đạt thương tâm nói: – Nhất định sẽ xảy ra, ta hiểu bọn họ, xưa nay trong lòng họ nghĩ gì, nếu bách tính không hoan nghênh vương sư, với bọn họ sẽ là nghịch tặc phản bội đồng bào.
– Săn hươu, đây chính là săn hươu! Bách tính quốc thổ chỉ là một con dễ béo, vòng vây đã bố trí, thợ săn đang từ phương xa áp sát trung tâm, ta đã nghe thấy tiếng chó săn sủa, tiếng ưng trên trời, tiếng vạn mã phi nhanh. Đáng thương cho ba chăm vạn bách tính Yến Châu, lên trời xuống đất đều chẳng thoát..
Lý Thường thở dài: – Miếng thịt hươu lớn nhất sắp đưa lên bàn ăn của Đại Tống ta, Khổng huynh không vì thế mà hân hoan à?Khổng Viễn Đạt đứng dậy, nhìn những nông phu đang bận rộn ngoài đồng: – Vì sao ta chỉ nhìn thấy những bộ xương khô đang đi khắp nơi? năm xưa Vân hầu vì chuyện này mà tới tận Khổng gia ta, chẳng lẽ để yên?
– Tình thế Vân hầu này rất khác, ngoài chuyện đánh trận không thể xen vào việc khác nếu không tự chuốc lấy đại họa, lão phu vì thế mà phải âm thầm tới đây. Thần phục, bọn họ chỉ có cách thần phục, nếu không sẽ bị hủy diệt, thiết kỵ sẽ đạp bằng mỗi tấc đất, mỗi gian nhà nơi này.
Khổng Viễn Đạt nhớ tới chuyện trong thư tộc trưởng viết cho mình, lại lần nữa thở dài, mình vất vả ở nước Liêu mười năm sắp trôi theo dòng nước.
Người Liêu dũng mãnh, tiếc là bọn họ gặp phải kẻ địch hùng mạnh tựa hổ báo, ý nghĩ của bọn họ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của người cầm quyền rồi.
Trong cuộc bắc chinh chưa từng có tiền lệ này, Khổng gia đóng vai trò không quá chói lọi, sứ mệnh duy nhất của bọn họ là vỗ về bách tính kinh hoàng kia, bảo bọn họ từ bỏ kháng cự, chấp nhận sự thống trị của Đại Tống, đó là ý nghĩa tồn tại duy nhất của Khổng gia ở Yến Châu.
Ổn định lại tâm thần, Khổng Viễn Đạt chắp tay: – Nhân thủ của đệ không đủ.
– Tín sứ đã chuẩn bị cho Khổng huynh rồi, chỉ cần huynh bắt đầu viết thư, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa thư của huynh tới bất kỳ nơi nào huynh muốn.
Yến Châu sớm đã hình thành hào cường địa phương làm quan đương địa, có tác dụng làm cầu nối giữa giai tầng thống trí và bách tính, tất nhiên vì thế mà hào cường có chút phúc lợi là ức hiếp bách tính.
Cuộc sống như thế đã kéo dài tám mươi năm, bách tính sớm quen với cách làm của hào cường, hôm nào hào cường tỏ ra có nhân tính, bọn họ mới hoài nghi có phải là hào cường sinh bệnh, hay là có ý đồ hiểm ác gì đó.
Không phải không có phản kháng, vùng Yến Triệu này chưa bao giờ thiếu hảo hán, nhưng háo hản vây cánh chưa đủ đã bị hào cường liên thủ với nhau chém chết trong trứng nước.