Hai người có tâm sự uống rượu với nhau rất dễ say, rượu không phải là thứ hay ho, nhất là rượu mạnh bí chế của Vân gia, uống nửa vò thôi, Trần Lâm bắt đầu nói nhiều hơn, cả chuyện thâm cung cũng lôi ra kể, Vân Tranh càng biết đủ kỳ văn dị sự trên đời khiến người cả đời trong cung cấm như Trần Lâm nghe say sưa.
– Xứ Thiên Phương có một người tên Tân Ba Lạt, vì luôn có mưu đồ bất chính với nữ nhi hoàng đế, cho nên ngày đêm rình ở cửa cung, hi vọng nhìn thấy công chúa một cái. Chỉ cần được nhìn thấy công chúa, tên này vui cả ngày.
*** Thiên Phương, ý nói các nước Ả Rập trong ngôn ngữ cổ TQ.
Trần Lâm giọng the thé: – Thứ dâm tặc như thế phải chặt đầu thị chúng.
– Hoàng đế họ không nghĩ như thế, cho rằng càng nhiều người thích công chúa, chứng tỏ công chúa càng xinh đẹp.
– Hử, kể tiếp, kể tiếp, lão phu muốn nghe xem cái quốc gia không có lễ pháp sẽ có kết cục gì. Bất kỳ chuyện xúc phạm tôn nghiêm hoàng gia nào trong mắt Trần Lâm cũng không thể tha thứ.
– Kết quả một ngày Tân Ba Đạt không may cuốn vào một vụ án giết người, bị quan viên đương địa phán cả đời chỉ được lưu lãng trên biển, thời gian ở trên bờ tuyệt đối không được quá mười hai canh giờ.
– Sau đó có thầy cúng dùng phép với hắn, chỉ cần hắn ở trên bờ quá mười hai canh giờ, sẽ cùng mặt trời mọc biến thành sương khói, vĩnh viễn biến mất ở nhân gian.
Trần Lâm cầm cốc cheng một cái với Vân Tranh, uống cạn cười: – Thống khoái, tên gian tặc đó đáng bị trừng phạt như thế khiến hắn thống khổ cả đời.
– Ha ha ha, sao ai cũng nghĩ đó là một loại trừng phạt, chứ, biển khơi mênh mông ẩn dấu vô số tài phú và bí mật chưa có lời giải, Tân Ba Đạt về sau giàu có vô song trở thành biểu tưởng hâm mộ của bao người…
Trần Lâm thì quan tâm tới vấn đề khác, cắt ngang lời y: – Đại tướng quân cái vị thầy cúng ở nước Thiên Phương kia có thật không?
Vân Tranh lờ mờ đoán được ý ông ta trừng mắt: – Đó là điều kể trong truyện, ai biết có thật hay không, ông tìm thầy cúng làm gì?
– Dùng phép với ngài, chỉ cần xác định ngài sau này chỉ có thể sống trên biển, lão phu không cần vất vả lượn lờ ở nhân thế nữa. Ngài xem, lão phu đã chuẩn bị cả áo thọ mà không thể vào quan tài, đều vì ngài đấy.
– Ông chưa chết được đâu, ông phải sống chứ, nếu chẳng may có kẻ khoác hoàng bào lên người ta, ông còn kéo xuống. Vân Tranh lờ đờ nói: – Này Lão Trần Lâm, ta nói thật đó ông chưa chết được đâu, dù ta ra biển, lỡ sinh ra ý nghĩ kỳ quái muốn trở lại đại lục, ông phải giúp ta áp dã tâm xuống chứ?
Trần Lâm mở mắt trừng trừng: – Vì sao là lão phu, đổi người khác không được à? Văn Ngạn Bác nói chuẩn bị đi làm tây tịch dạy học cho nhà ngài đấy thôi.– Vì ông là người thích hợp, ông có thể công bằng đem thứ mình nhìn thấy báo lên trên. Dù trước kia ông chướng mắt với ta, nhưng ta nghĩ giờ chúng ta hiểu nhau rồi, ở Đại Tống chỉ có ông khiến ta không bị lo bất thình lình đâm sau lưng thôi, chí ít ta làm gì sai, ông sẽ ngăn cản không để ta đi quá xa.
– Ngài xưa nay sống sái thoát, sao đột nhiên lại để ý tới lời người khác, ngài sợ sao?
Vân Tranh khoát tay: – Tợ sợ gì, nhưng mà ta muốn cùng lão bà sống tới bạc đầu, muốn nhìn con mình trưởng thành, cho nên ta không muốn lấy mạng ra đánh cược với bất kỳ ai, ta càng tới gần mục tiêu, thì càng dễ bị những lời đồn đại đẩy vào tiến thoái lương nan, ta mà bỏ thì tâm huyết bao năm của tiên hoàng uổng phí à?
– Lão Trần Lâm, ông biết con người ta rồi đấy, nếu bị ép quá, không có chuyện ta tự sát chứng tỏ trong sạch đâu, lão tử có chết cũng kéo cả đống người theo cùng.
Trần Lâm gật đầu, ông ta biết Vân Tranh nói thật, ngồi suy nghĩ rất lâu, thở dài: – Đại tướng quân, ngài cứ thong thả uống, lão phu đi gặp Văn Ngạn Bác, ông ta ở lại trong quân đã làm vài chuyện thái quá rồi. Ông ta thuộc phái hành động, nói xong là đứng lên đi luôn.
Vân Tranh ở tại chỗ uống hết chén này tới chén khác.
Văn Ngạn Bác thời gian qua bí mật tiếp xúc với không ít tướng lĩnh, trong đó qua lại với Triệu Phu và Lý Đông Sở mật thiết nhất.
Da Luật Ất Tân có lẽ không phải thống soái giỏi nhất, bản lĩnh cầm quân không bằng Tiêu Đả Hổ, nhưng tên này có bản lĩnh quan sát đoán ý, từ sau chuyện Trần Lâm và Văn Ngạn Bác nấp dưới hố nghe trộm đã phát hiện quân Tống không hề là một khối thống nhất.
Vì thế hắn dùng thủ đoạn tung tin đồn kích thích mâu thuẫn trong quân, Vân Tranh tin Văn Ngạn Bác không hề có ý phá hoại bắc chinh, nhưng ông ta chưa bao giờ tin tưởng Vân Tranh sẽ quy ẩn, nhìn chiến công của Vân Tranh mỗi lúc mỗi lớn, quyền uy trong quân mỗi lúc một cao, vì đề phòng, ông ta làm ra chuyện kỵ húy nhất trong quân — Gây chia rẽ!
Rạn nứt không ngừng xuất hiện, nhưng Vân Tranh không thể chủ động đi hàn gắn, nếu không y vạch trần âm mưu thì khiến Văn Ngạn Bác càng thêm sợ hãi.
Quá nửa tinh nhuệ nắm trong tay Vân Tranh, mà đại bộ phận quân sĩ chấp hành mệnh lệnh gần như vô điều kiện, trong mắt Văn Ngạn Bác, đó là ẩn họa diệt quốc.
Lúc này chỉ thân phận Trần Lâm là có thể dung hòa rạn nứt trong quân.
Ngoài lều trướng tiếng tù và vang lên không ngừng, đây là hiệu lệnh triệu tập quan quân pháp trong quân, Vân Tranh không thể ra tay, nhưng Trần Lâm làm thì không ai nói được gì, bất kể ông ta tìm ra nguồn tin đồn hoặc xử lý kẻ tung tin đồn ra sao, Vân Tranh sẽ chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn.