Thảo nguyên vào tháng tư đẹp nhất trong năm, khắp bốn phương là thảm cỏ xanh bạt ngàn, Vân Tranh dẫm lên thảm cỏ êm như nhung đó, kệ sương sớm làm ướt giày, từng cơn gió làm người ta mát tận tim gan.
Dưới trời rộng, trên cỏ xanh, làm người ta chỉ muốn hát to.
– Trời xanh mây trắng bập bềnh trôi, chiến mã tung vó tới chân trời…
Còn chưa hát xong thì Vân Ngạn Bác đã vỗ tay bừa bãi, chẳng có nhịp có điều nào, phá hỏng hết hứng thú.
Nếu ở đời sau thì loại người này sớm bị những người ngồi xung quanh nhổ nước bọt cho chết chìm rồi, nhưng đám người ngồi đây đều tán thưởng theo, Vân Tranh rất muốn đá chết tên Đoạn Ngạn Tư do Vương An Thạch đề bạt lên, rõ ràng là mù chữ mà cũng gật gù.
Đại tướng quân đá chết một tên thiên tướng chẳng là cái gì, lấy lý do đánh rắm quá thối giết cũng được, có điều Vân Tranh không thèm chấp.
Từ lâu Vương An Thạch đã chú ý một viên mãnh tướng tới từ Lũng Tây tên Vương Thiều, cho rằng hắn sẽ làm lên chuyện lớn, nhưng sau trận chiến Tần Châu, Vương Thiều làm môn hạ Phú Bật khiến ông ta một dạo rất buồn bực.
Võ tướng cần quan văn ủng hộ, tương đồng, quan văn cũng cần võ tướng làm hậu viện, lần này tới tây bắc, một trong số mục đích của Vương An Thạch là tìm đại diện cho mình trong quân.
Võ tướng thuộc hệ Kinh Tây quân có thể bỏ, kỵ binh của Triệu Phu không cần nghĩ, nên chọn tên Đoạn Ngạn Tu xuất thân Hỏa Sơn quân, quan chức không lớn không nhỏ, không thông minh không ngu, bản lĩnh trong vòng trăm bước ném thương không chệch chút nào.
Giờ Vương An Thạch đi tới đâu cũng mang tên này, như hôm nay là buổi tụ hội cao cấp, ngay Lang Thản cũng không có tư cách tham gia, vậy mà mang theo tên này, làm Trần Lâm và Văn Ngạn Bác đều không cao hứng.
Không hiểu sao Vương An Thạch lại làm chuyện ngu ngốc này.
Làm thế chỉ khiến Vân Tranh kiếm cơ hội đưa tên chướng mắt này vào đội cảm tử, hoặc bị Trần Lâm kiếm cớ nhỏ tẹo nào đó giết mất, cho dù hai người đó không để ý thì cái loại chuyên kiếm chuyện với người khác như Văn Ngạn Bác làm sao trơ mắt nhìn ông ta bồi dưỡng vây cánh?
Hôm nay chúc mừng Khương Triết đánh bại Đạt Châu quân do tướng Liêu Tiêu Triều Quý thống lĩnh, thuận lợi biến chiến tuyến thành một đường thẳng, giờ đại quân đối diện với Bát Môn Kim Tỏa trận do Da Luật Ất Tân bày ra Đồng Đầu quan.
Thế nên Vân Tranh nghe mà chỉ biết thở dài.Trần Lâm gật gù: – Văn công quả nhiên kiến thức bao la, trí kế thâm sâu, luận tới mãnh tướng, quân ta không thiếu, dù Khương Triết, Lý Đông Sở, Lang Thản hay Lương Tập, Vân Vũ đều là nhân tuyển số một, đương nhiên Đoạn Ngạn Tu cũng có thể.
Tới đây Vân Tranh không im lặng được nữa: – Đừng có mơ, Đại Tống tích lũy bao năm có chút tướng quân đó thôi, không thể bị hủy bởi thứ trận pháp vớ vẩn, đừng quên, sau này chúng ta còn đối diện với Một Tàng Ngoa Bàng khó chơi hơn nhiều.
– Vân hầu nói thế là sai rồi, nhân tài là phải đem dùng mới là nhân tài, Đại Tống ta nhân tài lớp lớp, lão phu tin, chỉ cần quốc gia nguy nan là có hảo nam nhi vươn mình xuất hiện.
– Ngài đã coi họ là tướng tài thì phải đưa lên trận kiểm nghiệm, tránh kẻ vô dụng mà coi như hảo hán, dùng người không đúng nguy hại càng lớn. Văn Ngạn Bác cực kỳ khinh bỉ ý muốn gây dựng bè cánh của Vân Tranh:
Tô Tuân hỏi vào: – Chúng ta có hỏa pháo, đạn pháo được tiếp ứng dư dả, vì sao không dùng oanh kích phá trận mà lấy tướng sĩ thí mạng?
Một câu này khiến bốn bề im phăng phắc, Vân Tranh nhìn Văn Ngạn Bác như ăn phải rồi, phì cười ra tiếng, Tô Tuân đã nói hộ lòng mình rồi thì chẳng cần lắm lời nữa, thời gian qua nín nhịn quá đủ, cười lớn đứng dậy nhảy lên đại thanh mã, lao về phía thảo nguyên…
Đại đội kỵ binh phóng trên thảo nguyên, gió nhẹ phất qua mặt, không tranh thủ lúc đầu xuân phóng ngựa thì đợi bao giờ.
Trên đời này chẳng có ai ngốc, Văn Ngạn Bác chẳng qua muốn mượn đao của người Liêu bố trí sát cục, chặt bớt vây cánh của Vân Tranh, mỗi tội là quá gấp nên quên mất hỏa pháo, hoặc ông ta cố ý quên đi sự tồn tại của nó.
Từ khi ở thành Hoằng Châu thấy sự lợi hại của hỏa pháo, ông ta trong tiềm thức muốn lờ đi thứ này.
Hỏa pháo với ông ta mà nói, đây là thứ sức mạnh có thể sánh ngang với thần thánh, đối diện với nó, mọi âm ưu quỷ kế chỉ là trò cười.
Văn Ngạn Bác chỉ cần ứng phó với khó khăn trước mắt, còn chuyện sau này có người sau này lo, nghĩ quá xa sẽ lạc lối.
Cuối chân trời có lang yên bốc lên, đậm đặc, xông thẳng lên trời, chẳng mấy chốc nhuộm đen trời xanh.
Nơi khói đen bốc lên một con hải đông thanh vỗ cánh bay cao, rõ ràng mục tiêu ở đó, Vân Tranh ra hiệu cho Hầu Tử vẫy cờ gọi nó tới, y không tin sau lưng mình có quân Liêu, dùng phong hỏa truyền thư e chỉ có một nguyên nhân duy nhất, hoàng đế chết rồi.