Trí Tuệ Đại Tống – Chương 890: Quyển 14 – Chương 23: Thân xác phục thù – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 890: Quyển 14 - Chương 23: Thân xác phục thù

Si Minh sơn cỏ hoang lay lắt, Trương Hạ như kẻ điên chạy lên chạy xuống, tay còn ôm một đống áo lông, tiếng gào khóc thê thảm như thú mẹ mất con.

Hơn tám nghìn người biến mất, trong đó Trương Hạ có thể gọi tên ba nghìn người, mười năm bị giam cầm khiến bọn họ không chỉ là đồng bào còn là người nhà, giờ chẳng thấy ai nữa.

Dấu vết chiến đấu vẫn còn, binh khí sứt mẻ, cung tiễn bị gãy, những vết máu đóng băng trên đá vẫn còn tươi nguyên.

Phủ phục trước một cửa động, Trương Hạ điên cuồng dùng tay đào đất, hắn từng ở đó, bên trong có ít nhất ba mươi huynh đệ ôm nhau sưởi ấm, hắn không quên ánh mắt trông mong của huynh đệ khi mình đi.

” Ta nhất định sẽ trở về, các ngươi cũng nhất định nỗ lực mà sống, không bao lâu nữa ta sẽ đưa các ngươi cùng tới Ninh Biên châu.”

Trương Hạ vẫn còn nhớ lời mình, nhưng huynh đệ đâu mất rồi, đào không bao lâu thì thấy một gương mặt tím ngắt, hắn đau đơn há mồm hét to không ra tiếng nữa.

Bi thương quá lớn khiến Trương Hạ khóc tới không còn nước mắt, dẫn huynh đệ còn lại đào từng cái hang một, moi hết thi thể ra, cẩn thận mặc áo ấm cho mỗi thi thể, tiếng khóc không lớn nhưng mỗi cảnh tượng ở đây đều khiến người ta nhói lòng.

Làm xong tất cả mọi việc tốn mất ba ngày, Trương Hạ dẫn hơn hai nghìn huynh đệ vận chuyển áo ấm lương thực trở về Ninh Biên thành.

Ủy Ca Ninh Lệnh đứng trên tường thành đợi suốt ba ngày, khi nhìn thấy Trương Hạ chỉ dẫn một nhúm quân về thì hộc máu bất tỉnh.

Nửa đêm Ủy Ca Ninh Lệnh tỉnh lại thấy Trương Hạ ôm chân ngồi thu lu biên cạnh, thều thào hỏi: – Do quân Tống hay do lạnh?

Trương Hạ đi rót một cốc nước ấm cho ông ta rồi mới nói: – Quân Tống! Mạt tướng còn vòng qua Thiên Quan hà xem xét, thấy cờ soái của Vân Tranh, bọn chúng không đánh tới đây mà đến Bạch Đăng sơn, nghe nói có một đội quân Tống bị bao vây.

– Hà Thanh quân và Kim Túc quân cũng không tới, bọn chúng đi đường vòng đến Tây Kinh rồi, xem ra bất kể Vân Tranh hay Tiêu Đả Hổ đều không coi chúng ta ra gì.

– Đại soái, các huynh đệ chết thảm lăm! Trương Hạ quỳ xuống đất khóc lớn:

– Làm lính sao tránh khỏi cái chết, chết thế nào cũng chẳng phải do chúng ta chọn, các huynh đệ đã đi trước một bước rồi, chúng ta cũng sẽ theo cùng. Ủy Ca Ninh Lệnh nước mắt nhập nhòe, thất thần ngồi đó nhìn trần nhà rất lâu rời giường đỡ Trương Hạ đã khóc tới nhũn người: – Chọn toàn bộ người dưới hai mươi lăm tuổi trong quân ra, mang được bao nhiêu tài vật thì mang bấy nhiêu, ta sẽ viết cho Một Tàng Ngoa Bàng một phong thư, cầu khẩn hắn nể tình cùng một mạch Đảng Hạng, cho những đứa bé này về nhà…

– Đại soái, trước kia chúng ta không khuất phục, bây giờ cũng không cần khuất phục, cùng lắm chỉ chết mà thôi, vậy phải chết cho thống khoái. Hai mắt Trương Hạ đã đỏ ngầu:Ủy Ca Ninh Lệnh cười nhẹ vỗ vỗ vai hắn: – Lão phu đã bại rồi, không cần mang mọi người chết cùng, tộc Đảng Hạng ta khác với người Tống người Liêu là nhân khẩu quá ít, nay người Tống bắc chinh, lão phu thấy chúng tám phần sẽ thắng lợi, sau bắc chinh sẽ là tây chính đó.

– Con đường của tộc Đảng Hạng ta rất khó đi, lão phu trước kia luôn coi mình là vương tộc, cho nên không ngả về phía Một Tàng Ngoa Bàng, nhưng bây giờ xem ra sai rồi, làm uổng phí hơn hai vạng dũng sĩ trong đấu tranh vô nghĩa.

Trương Hạ nói lớn: – Ý chỉ tiên đế do đại soái kế vị, là Một Tàng Ngoa Bàng vì lòng riêng khiến đại soái rơi vào cảnh này.

Ủy Ca Ninh Lệnh lắc đầu: – Đến lúc này ai làm hoàng đế không quan trọng nữa, Đại Hạ mới là trên hết, Một Tàng Ngoa Bàng cường đại hơn ta, thông tuệ hơn ta, chỉ có hắn lên làm vương mới giúp được người Đảng Hạng vượt qua thời khắc gian nan này.

– Ta sẽ viết thư mời Một Tàng Ngoa Bàng xưng vương, đồng thời đem bài học của ta nói với người Tây Hạ, để bọn họ chớ đi vào vết xe đổ.

Trượng Hạ mắt mở mỗi lúc một to, mồm miệng khô khốc: – Chẳng lẽ đại soái muốn dẫn bọn thuộc hạ trở về?

Ủy Ca Ninh Lệnh cười: – Là ngươi dẫn huynh đệ trẻ tuổi về, ta già rồi không về nữa, còn có huynh đệ đợi ở suối vàng, không thể để họ đợi quá lâu, ngươi biết đấy, đám khốn kiếp đó không có ta dẫn dắt thì dưới âm phủ đánh trận không thẳng nổi đâu.

– Đại soái!

– Đừng nói nữa, khi ta lục soát thành tìm được hai nữ tử xinh đẹp, ngươi mang theo đi, nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau các ngươi lên đường về Đại Hạ.

Trương Hạ thất hồn lạc phách từ phòng Ủy Ca Ninh Lệnh đi ra, nhìn thấy hai phụ nhân mỹ lệ, thô lỗ bế xốc một người lên vai, kéo một người đi về phòng mình, lúc này trong lòng hắn có tảng đá đè chặt lửa giận không sao phát tiết được.

Ba ngày sau Ủy Ca Ninh Lệnh như một vị cao tăng đã nhìn thấu hồng trần mỉm cười hiền từ tiễn năm trăm quân tốt trẻ rời đi, mang theo lượng lớn tài vật và phụ nhân cướp được ở Ninh Biên thành, mái tóc trắng như tuyết trông vô cùng bắt mắt.

Đại quân trở về mang theo lượng lớn chiến lợi phẩm là chuyện vô cùng vinh diệu, đây là truyền thống cổ xưa vĩ đại, bọn họ trở về có thể ngẩng cao đầu, tiếp nhận phụ lão hoan hô.

Trương Hạ cố nén lòng không quay đầu nhìn Ủy Ca Ninh Lệnh, hắn biến khi mình mang tin dữ về thì vị lão soái này đã chết rồi, giờ chỉ còn lại một bóng ma chất chứa thù hận, bên trong thân thể kia không có thứ gì khác.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.