Vân Tranh tới Nhạn Môn Quan, còn chưa kịp thăng trướng, không ngờ Trần Lâm đã bắt đầu giết người mà không nói gì với y.
Lý Đông Sở trong lòng đầy đau khổ, đứng ngoài quân trướng nhìn một đám thủ hạ thân tín nhất bị đao phủ chặt đầu, đau đớn này làm hắn gần như không đứng vững, miễn cương vịn vào cán cờ mới có thể tiếp tục chứng kiến thảm kịch này.
Vốn Vân Tranh không định để hắn nhìn, nhưng Lý Đông Sở yêu cầu được nhìn từ đầu tới cuối.
Trần Lâm hai mắt nhìn chằm chằm từng cái cổ phun máu, không nói không rằng.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, căn bản cho đám người này cãi, thị vệ hoàng cung bắt toàn bộ, Vân Tranh vừa xem xong báo cáo thì đám người kia đã rụng đầu, Trần Lâm căn bản không cho Vân Tranh cơ hội xen vào.
Đây là chuyện lập uy của giám quân, Vân Tranh dù từ phương diện nào cũng không cần can dự, quyền uy của giám quân phải được đảm bảo, huống hồ xem xong báo cao, y thiếu chút nữa muốn đích thân ra tay.
Ti lệ giáo úy Lưu Phượng Thành, phó tướng của Lý Đông Sở, năm xưa vì một mình tử thủ Tây Hình Quan năm năm, dù nước Liêu công phá thế nào cũng không hạ nổi, ngay thê tử cũng chiến tử trên quan ải, nên được hoàng đế tán thưởng, ban cho chức hàm vinh dự bổng lộc hai ngàn thạch, đây là vinh diệu hiếm có.
Không ngờ chỉ qua vài năm kẻ này bị lòng tham làm mờ mắt, không chỉ tham ô quân lương của tướng sĩ, còn báo sai quân tình, nói có giặc cướp biên để triều đình tăng thêm các loại quân tư, sau đó hắn đem bán, mà đại bộ phận bán cho người Liêu và Tây Hạ.
Vân Tranh cũng hiểu cuộc sống an nhàn có thể hủy hoại con người, nhưng không ngờ tới mức này.
Giờ Lưu Phượng bị trói riêng trên đài cao, chỉ đợi quan giám trảm hạ lệnh là sẽ rụng đầu, Vân Tranh nhìn mặt trời còn chưa tới chính ngọ, nhỏ giọng ngọt nhạt nói: – Lão Trần, ông giết phó tướng Bạch Mã quân ta không ý kiến, hi vọng sau này giết phó tướng của ta thì nói với ta một tiếng, để ta khỏi phải bất ngờ.
Trần Lâm mặt lạnh tanh: – Chính thị đại phu Khương Triết không hề có lỗi lầm, vì sao lão phu lại giết?
– Thế thì tốt, thế thì tốt, Lão Trần, dù sao ta là chủ soái, ông giết người thế này làm ta mất mặt quá, chẳng lẽ không thể nói trước với ta một câu, để ta chuẩn bị.
– Giết đi, đừng hành hạ người ta nữa, Lý Đông Sở được bệ hạ hậu ái, không tiện quá khắc bạc.Vân Tranh cầm lệnh tiễn ném ra, lập tức có hình quan nhặt lấy, đi lên đài cao rống: – Giờ đã tới, hành hình.
Đao phủ giơ quỷ đầu đao, tới phút chót Lưu Phượng Thành vẫn luôn miệng cầu xin, tới khi đầu rụng xuống, Lý Đông Sở gào khóc, loạng choạng chạy lên đài cao, ôm lấy đầu Lưu Phượng Thành, nước mắt như mưa.
Vân Tranh bực mình, rời chỗ ngồi đi tới sau lưng Lưu Đông Sở, bực mình nói: – Đủ rồi, khóc vài tiếng là được, kẻ này nói không chừng do ngươi hại chết, giờ còn mặt mũi mà khóc. Nếu ngươi biết cảnh cáo hắn, nào tới mức như thế này, thắng vài trận thì cho rằng toàn thiên hạ nợ mình, muốn hưởng thủ, xà xẻo thuộc hạ đã đành, ngươi mở mắt nhìn đi, ba nghìn chiến tốt hắn đưa từ Tây Hình quan tới có ai lên tiếng cho hắn không? Đến ngay cả thân binh cũng chướng mắt với hắn rồi.
Lý Đông Sở hét lên: – Lưu Phượng Thành có công với nước, dù sai, đâu tới mức này.
Vân Tranh nổi nóng: – Trước mặt lão tử đừng mở mồm nói có công, lão tử chịu ấm ức còn ít à, Địch soái công có to không, đại thắng về kinh không dám thò mặt ra ngoài, con bà nó Lưu Phượng Thành đã là cái thá gì, kiêu sa dâm dật làm mất hết thanh danh tướng quân Đại Tống, không cho giám quân thanh lý môn hộ.
Lý Đông Sở nghe vậy không khóc nữa, một lúc sau chắp tay nói: – Xin cho ti chức tiễn Lưu Phượng Thành một đoạn đường. Nói xong lệnh thân binh cởi trói cho cái xác không đầu của Lý Phượng, ảm đạm rời đi.
Vân Tranh phẩy tay vài cái coi như duyệt quân xong, một ngày thế này chẳng có gì hay ho để nói, giám quân muốn chỉnh đốn quân kỷ, đại soái không thể ngăn cản.
Đại quân từng đội từng đội rời khỏi giáo trường, chia từng nhóm đóng ngoài quan, quân đóng trong quan chỉ có năm vạn quân Vân Tranh mang tới, ngay lập tức tiếp nhận thành phòng của Bạch Mã quân, để Bạch Mã quân tiếp tục đóng ở đây không hay.
Nhìn Lý Đông Sở theo quân rời đi, Vân Tranh nói với Trần Lâm: – Còn chưa giết địch đã chém đại tướng, đây không phải chủ ý hay, Trần Lâm, ông muốn tuyên bố sự tồn tại của mình trong quân, ta không phản đối, nhưng sau này không được phép làm loạn bố trí của ta, hôm nay là lần cuối, ta sẽ không nói lần thứ hai.
Trần Lâm mặt vô cảm: – Giặc hại nước chẳng lẽ không nên giết?
Vân Tranh nổi giận: – Giết quân sĩ là chức trách của Đại tướng quân ta đây, ông làm thế là vượt quyền, là không tin tưởng ta, ta không thích.
Vương An Thạch cười nhạt: – Lão phu không tán đồng lời Đại tướng quân, nếu đối diện với loại quốc tặc như Lưu Phượng Thành mà không nghiêm, trận này chúng ta chưa đánh đã bại.
– Vân hầu ngài nếu như phát hiện thuộc hạ của ta phạm tội tày đình không thể tha thứ thì cứ rat ay, bản quan không giận mà còn tới tận nhà cảm tạ ngài.