Khi bàn chuyện âm mưu thế này tất nhiên càng ít người biết càng tốt, dưới ánh đèn tờ mờ chỉ có Vân Tranh và Trần Lâm thôi, còn về phần tượng phật đứng hai bên thì gương mặt lúc mờ lúc tỏ, như đang do dự có nên giáng thiên lôi xuống giết hai tên này không. – Nói cho cùng vì hoàn cảnh xung quanh Đại Tống quá tệ, triều đại khác chỉ có một cường địch, chúng ta tận hai ba kẻ, hại chúng ta phải nấp trong chỗ tối bày âm mưu quỷ kế hại người. Ngồi cạnh Trần Lâm nghe ông ta nói mấy chuyện này làm Vân Tranh rất không thoải mái, đẩy cho hoàn cảnh mới làm tâm tình tốt hơn:
– Ngài là đại tướng quân, tất nhiên không thể làm việc này, cũng không có lý do để làm, nhưng lão phu xưa nay chỉ làm việc như thế, ngài phái ta đi thì cũng đoán trước được lão phu sẽ làm gì rồi, đừng nói là ngài không biết gì hết.
– Ta biết! Vân Tranh thở dài:
Trần Lâm cười hăng hắc: – Lão phu không có ý trách ngài, mục đích của chúng ta là nhất trí, cho nên chỉ cần là kẻ địch, ngài cứ giao vào tay lão phu, lão phu không con không cái, không sợ ông trời báo ứng, chỉ cần bắc chinh đại thắng, dù bị cả thiên hạ phỉ nhổ cũng được. Nói xong rời đi, còn không quên chắp tay với tượng phật, bước chân tuy chậm nhưng vững vàng.
Đối với lão thái giám đã chuẩn bị hiến tế cho Đại Tống này, Vân Tranh thực sự không còn gì để nói, nghe đâu ông ta tiến cung khi còn là đứa bé, bị quyền quý dùng làm lễ vật tặng hoàng đế, một đao đưa xuống cuộc đời đã vô duyên với hạnh phúc.
Có điều rõ ràng ông ta đã tìm được con đường khác để lưu danh sử sách, đó là coi mình là tế phẩm hiến dâng cho vương triều.
Bất kể hành vi của ông ta ra sao, không ai có thể chỉ trích lòng trung thành của ông ta được, ông ta là loại người thuần túy nhất, một tấm lòng son sắt.
Canh ba, Vân Tranh vẫn chưa ngủ, y đang đợi hỏa pháo xuất hiện, theo quân báo nói thì phải tới hôm qua, đã muộn ba canh giờ rồi.
Theo quân pháp người lỡ kỳ hạn chém đầu, nhưng Vân Tranh không định hỏi tội những người này, vận chuyển cái thứ nặng nề ấy là lần đầu tiên từ thời khai thiên lập địa tới giờ, vận chuyển tới nơi là không tệ rồi, cái thứ nặng tới một nghìn ba trăm cân, muốn đi trên con đường tệ hại của Đại Tống không phải dễ.
Hòa thượng tuần đêm gõ mõ, bốn lần, Vân Tranh nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài thấy im phăng phắc chẳng có dấu hiệu gì, được một lúc thì ngáp dài, cởi giày lên giường mây, xem chừng tối nay đại khái không tới kịp rồi.
Vừa mới ngủ được không lâu, Vân Tranh mơ màng nghe thấy bên ngoài người kêu ngựa hí nhốn nháo không chịu nổi, dụi mắt ngồi dậy còn chưa kịp chửi thì cửa bị Hầu Tử đẩy ra, dưới ánh đèn lồng màu trắng, đôi mắt tên này như có màu đỏ.
– Lão gia, tới rồi, ba cái, to lắm.
– Tốt quá! Vân Tranh rùng mình một cái, cơn buồn ngủ biến mất sạch, chẳng thèm mặc thêm áo, cứ thế đi chân đất chạy đi, Hầu Tử ôm áo khoác và giày đuổi theo sau, hắn chưa bao giờ thấy lão gia thất thố như vậy.Chạy như bay ra ngoài chùa, thấy ngay được dưới ánh đuốc bập bùng, ba khẩu pháo lớn đen xì xì ánh hàn quang của kim loại.
Vân Tranh kích động tới toàn thân run rấy, đưa tay sờ nòng pháo chắc chắn: – Trời cao phù hộ, cuối cùng cũng làm ra được thứ này rồi.
Hầu Tử thấy lão gia đi quanh ba cái ống sắt, hết ôm cái nọ lại sờ cái kia, còn nhìn trái ngó phải, như tân phụ nhân nhìn trượng phu nhìn trường phụ đi xa về, thiếu chút nữa rơi lệ, không khỏi rùng mình, lão gia ngày càng biến thái.
Cơ mà lão gia có nhiều sở thích kỳ quái nên quen rồi, đi tới nhấc bàn chân Vân Tranh lên, đi giày vào, tất thì khỏi, người đông qua, bị mọi người nhìn chằm chằm lão gia đi tất thì không hay.
Vân Tranh thò tay vào nòng pháo sờ, rất bằng phẳng chứ không thô ráp như y tưởng tượng, nòng dài hơn một trượng, rất tròn, vỗ tay lên, phát ra tiếng ong ong, sắt dầy hơn một tấc chắc chắn, nhìn sang Tôn Tiết: – Thử qua chưa?
Tôn Tiết là lão nhân của Giáp Tử Doanh, một trong số những người đầu tiên tới Ưng Sào, trước kia phụ trách vố trí gia quyến trong doanh, không tùy tiện rời đi, lần này tới Nhạn Môn Quan vì thực sự không còn người nữa.
– Bẩm tướng chủ, vẫn chưa!
Vân Tranh nhíu mày: – Vì sao chưa thí nghiệm, đạn pháo cũng đã có rồi cơ mà?
Tôn Tiết ấp úng: – Nhị gia..
– Ý ngươi là đệ đệ ta không cho các ngươi thí nghiệm?
Tôn Tiết khó xử nói: – Thứ này xưởng luyện thép nhà ta đúc được năm cái, Nhị gia sau khi tới xem, kéo cả vào núi, sau khi trở về bảo thuộc hạ mang tới cho tướng chủ ba cái, còn lấy đi mất hai cái.