– Đội chính, trong vòng ba mươi dặm không có thám tử của Hãi Hồ Nhi, năm tên lạc đà khách tẩu thoát đã về thành Lan Châu. Một người khôi ngô ăn mặc tương tự Trần Thụ xuất hiện trên cây nói xuống:
Trần Thụ gật đầu: – Vất vả rồi, ngồi xuống uống ngụm nước đi.
Người kia nhanh nhẹ tụt xuống, cầm bình nước tu một ngụm lớn: – Đội chính, ngài đoạt quyền chỉ huy của bà nương kia đi, đám vô dụng này làm bậy làm bạ, chỉ sợ hỏng việc của đại soái.
Trần Thụ bực mình hừ một tiếng: – Người giao quyền cho nữ nhân đó là đại soái, ngươi có giỏi thì thử xem.
Ngươi kia ôm đao ngồi phịch xuống đất thở dài: – Đám Lão Thôi tốt số, theo Lương đầu tới Hà Khúc, nghe nói đại soái bắc chinh sẽ xuất phát từ Hà Khúc, đám Lão Thôi sướng rồi được theo đại soái đánh người Liêu, bất kể công lao hay thu hoạch cũng kiếm lớn.
Trần Thụ lạnh lùng nói: – Ngươi thiếu tiền à, hay thấy theo lão tử thiệt thòi?
– Đội chính, Lão Trương theo ngài sáu năm rồi, chẳng qua chỉ lên tiếng bất bình cho đội chính thôi, ai cũng có chuyện để làm, có cơ hội để lập công, riêng chúng ta chẳng làm gì hết. Bà nương kia có việc không dùng chúng ta, lại đi dùng đám mã tặc ngu ngốc, cứ thế này, chọc giận Hãi Hồ Nhi, bọn chúng rất có khả năng đồ thành.
Trần Thụ nghiêm mặt nói: – Trương Dĩnh ngươi nghe đây, đó không phải chuyện chúng ta nên quản, tướng chủ thay đại soái truyền lệnh rõ ràng, chỉ cần chúng ta nghe lệnh nữ nhân đó, còn mục đích quân sự, hay nguyên nhân chúng ta tới Lan Châu làm gì cũng không có.
Trương Dĩnh lấy làm lạ: – Đây không phải thói quen của tướng chủ, bình thường dù chấp hành nhiệm vụ chết chắc, tướng chủ cũng nói rõ nguy hiểm trong đó, rồi hỏi huynh đệ có muốn đi không mà, lần này làm sao vậy?
Trần Thụ cởi lá cây ra, phủi tay: – Ngươi lấy suy nghĩ một sĩ tốt ra đoán tâm tư đại soái à, tuân lệnh là thiên chức nghe rõ chưa, cút xéo tiếp tục theo dõi chúng cho ta, nhất là tên Hôi Đậu Xuân kia, hắn không phải người của đại soái, ta không tin hắn.
Xung quanh thành Lan Châu không có mã tặc, đó là công thức chung giữa Tống và Tây Hạ, trước kia Cam Lương đạo nhung nhúc mã tặc, biến nó thành thương đạo nguy hiểm nhất thiên hạ.
Đại quân hai bên như lược chải trăm dặm xung quanh thành Lan Châu, không chỉ ở nơi gần Đại Tống, mà Tần Vương Xuyên gần Tây Hạ cũng không có một tên cường đạo nào.
Bây giờ phiền toái rồi, bốn năm lạc đà khách toàn thân máu me chạy vào thành, tức thì khiến cả thành nhốn nháo tụ lại.
– Có mã tặc!
Câu này từ miệng lạc đà khách nói ra như sấm nổ trên đầu những người khác, bọn họ vất vả mang hàng hóa từ hành lang Hà Tây tới, nếu không bán được ở Đại Tống, khác gì giết bọn họ.Thế là lạc đà khách kéo nhau tới phủ nha Lan Châu, mấy người vừa bị cướp dùng hết sức gõ cái trống dựng trước phủ nha.
Tiếng trống vang trời, nhưng không làm tri phủ đi ra.
Đám sai dịch mặt vàng như nghệ run rẩy nấp ở phòng trực hai bên công đường, đưa mặt nhìn nhau. Tri phủ Lưu Văn Xuân ngồi ở hậu đường mồ hôi nhưu tắm, sau khi tri phủ tiền nhiệm bị đề hình quan bắt đi, hắn liền được đưa tới tòa thành biên thùy này.
Xuất thân thế gia thương nhân, Lưu Văn Xuân không giống quan viên Đại Tống khác, người ta tránh không kịp thì hắn tự xung phong làm cái chức tri phủ gần như vô nghĩa này.
Một năm qua, lợi ích thương nghiệp của Lưu gia được đảm bảo chắc chắn, khiến Lưu gia nhanh chóng thành đại thương cổ có hạng trên Cam Lương đạo.
Không ngờ nguy cơ xuất hiện, Hãi Hồ Nhi bên ngoài địch ta không rõ, nếu không phải trách nhiệm gia tộc nặng nề, hắn ngay lập tức chạy khỏi Lan Châu, danh tiếng của Hãi Hồ Nhi có thể dọa trẻ con nín khóc.
Ngay lập tức Lưu Văn Xuân đoán ra được Hãi Hồ Nhi đóng giả mã tặc cướp bóc, hắn chẳng bận tâm bao nhiêu người chết, chỉ bận tâm lợi ích của Lưu gia có được đảm bảo hay không?
– Người đâu, chuẩn bị một phần hậu lễ, Lưu Phúc theo ta tới thành lạc đà một chuyến. Suy đi nghĩ lại Lưu Văn Xuân có nén sợ hãi, quyết định tới đại doanh Hãi Hồ Nhi hỏi cho rõ rầng, cơ nghiệp Lưu gia quyết không thể bị hủy trong chiến hỏa được.
Ngũ sắc lễ là thứ khi hoàng đế tế trời mới dùng, cho nên Lưu Văn Xuân dùng tam sắc lễ, ít nhiều có ý tiễn ôn thần.
Lý Thanh nhìn đống lễ vật bày trước mắt, nhặt quả táo đỏ cho vào mồm nhai, thứ này bổ nguyên khí, ăn thêm được một quả là có thể uống thêm được một ngụm rượu, còn hạt sen và trà không thèm nhìn, thứ lễ vật đi kèm chất đầy hai xe hắn không quan tâm, châu báu đói không ăn được, khát chẳng uống được, tam sắc lễ đơn giản mới là quan trọng.
Sau khi ăn liền ba quả táo đỏ hắn mới rảnh rang nói: – Lưu phủ tôn, mỗ biết ý ngài tới đây, nhưng ngài nhầm rồi, đám mã tặc kia không phải là bộ hạ của ta, mặc dù không rõ bọn chúng đóng giả quân ta làm gì, nhưng ta cho rằng an ninh Lan Châu thành hiện giờ không tốt đâu.
Lưu Văn Xuân chắp tay: – Tướng quân, Lan Châu thành là tòa thành phi quân sự trong minh ước giữa Đại Tống và Tây Hạ, tứ dân lo việc của mình, giữ nó là tòa thành thương cổ, có lợi cho cả hai nước. Bản quan lớn gan mời tướng quân di giá Hà Tây!
Lý Thanh gật đầu: – Phủ tôn nói có lý, Lý Thanh đáng lẽ không nên đến đây, chỉ là…