Trí Tuệ Đại Tống – Chương 854: Quyển 13 – Chương 42: Nỗi sợ lớn nhất của Xuân Ca Nhi (1) – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 854: Quyển 13 - Chương 42: Nỗi sợ lớn nhất của Xuân Ca Nhi (1)

Rõ ràng Xuân Ca Nhi không muốn cùng Tiểu Man thảo luận chuyện này, tươi cười chuyển chủ đề: – Ta bảo Lão Tần mua viện tử ba dãy ở Tô Châu, sau là sông Tô Châu, cũng mua ít ruộng đất, không nhiều, khoảng năm trăm mẫu. Bất luận chuyện ở đây có kết thúc không nàng cũng phải mang con tới Giang Nam trước, ta theo sau.

Tiểu Man hỏi nỏi: – Chàng lo à?

– Tiên sinh ta năm xưa nói với ta, càng nhà phú quý càng dơ bẩn, ra tay càng độc ác, càng người thân phận cao quý càng không coi mạng người ra gì, đợi địa vị như ông trời thì coi vạn vật như chó rơm. Xuân Ca Nhi nghiêm túc nói: – Ta nhỡ rất kỹ câu này, tuy nàng nói Vân Tranh không tệ, nhưng Vân Tranh trong mắt ta và Vân Tranh trong mắt nàng hoàn toàn khác, chúng ta đã có ba đứa con rồi, ta không đem tính mang cửa nhà đặt vào phẩm hạnh của Vân Tranh.

– Vì sao lại là Giang Nam?

– Tiên Sinh cũng nói, khoảng thời gian ở Tô Châu, nếu như không bị bệnh thì đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời.

Tiểu Man chau mày: – Mấy năm qua chàng thu nhận nhiều mã tặc như thế…

Xuân Ca Nhi cười khùng khục: – Con người ta thế nào nàng chưa hiểu sao, thu nhận ít mã tặc đã là gì, chưa thành cự khấu là vì bị nàng và con đã choán đầy tâm trí, nếu không thu phục Lan Châu, ta có thể cắt đứt xưng vương rồi.

Tiểu Man thương hại nhìn trượng phu: – Chàng ở nhà đã là vương, đừng nói câu này ra ngoài người ta cười cho.

Xuân Ca Nhi u uán nói: – Nếu không phải gặp nàng ở Tây Kinh thì ta đã định làm thế, trước tiên khống chế một số mã tặc, đồ mưu vùng đất, để lại cho con cháu cơ sở tốt, sau đó chúng…

Tiểu Man cắt ngang mộng tưởng của Xuân Ca Nhi, nhéo tay hắn: – Chàng muốn điên thì tự mình điên, đừng lấy con thiếp ra nói, con thiếp không làm bạn với một đám mã tặc, sau này chúng sẽ là tướng công đọc sách, cuối cùng xướng tên Đông Hoa Môn.

Cánh tay bị nhéo tím bầm, Xuân Ca Nhi bất lực nói: – Vì sao nàng nhất định muốn con chúng ta mang họ Lâm, mặc dù ta không biết cha ta là ai, nhưng có thể đảm bảo không phải họ Lâm, vì ta từ Lưu gia thôn ra, phải họ Lưu mới đúng.

Tiểu Man nắm tay Xuân Ca Nhi đặt lên má mình: – Câu này chàng đã nhịn rất lâu rồi phải không?

Xuân Ca Nhi cười ngượng: – Từ khi đại lang sinh ra ta đã muốn hỏi, sợ nàng thương tâm nên mới nhịn.

Tiểu Man ôn nhu nép vào lòng Xuân Ca Nhi thủ thỉ: – Chàng bận tâm con mang họ gì vậy sao?

Xuân Ca Nhi do dự chốc lát thở dài: – Bỏ đi, nàng muốn con mang họ Lâm thì họ Lâm, theo họ Lưu của ta chỉ nhục chúng.

Tiểu Man gật đầu liên hồi: – Đúng, chàng thiếu chút nữa ô uế cả đời ở nam phong viện, thiếp thiếu chút nữa thành xướng kỹ ai ai cũng có thể làm chồng, bất kể là họ của ai cũng chẳng thể khoe ngoài, hai chúng ta như hai cái cây cô độc sống trên đời, hai cái cây ghép lại thành chữ Lâm, con không mang họ Lâm thì họ gì?

Xuân Ca Nhi thở phào: – Thì ra là vậy, sao nàng không nói sớm, khiến ta tự ti bốn năm. Chợt cười lớn: – Người ta con theo họ cha, nhà ta thì cha theo họ con, từ nay về sau ta cũng họ Lâm. Chúng ta không phải người tốt, nhưng con ta sạch sẽ không thể sạch hơn, chúng không ăn cơm, không mặc áo dính máu, đều là tiền sạch sẽ do cửa hiệu kiếm được.

Tiểu Man cười thi lễ: – Lâm môn phương thị ra mắt Lâm gia đại lão gia, không biết đại lão gia định xử lý tòa trạch viện Tô Châu thế nào?

Xuân Ca Nhi phẩy tay: – Thôi, không vào đó ở cũng được, chỉ là không biết mở hiệu đậu ở Tô Châu có buôn bán được không…

Phu thê hai người đang trêu đùa thì một đội lạc đà lớn đi qua cửa hiệu, người Hồ hùng vĩ ngồi trên lưng lạc đà gần như ngang với nóc nhà, thanh thế kinh người.

Nhìn đội lạc đà đi qua mãi không hết, Xuân Ca Nhi ngừng cười, thần sắc khẩn trương: – Nàng nên mang con trốn vào hầm đi, thức ăn và nước sạch đã chuẩn bị rồi, đi nhanh.

Tiểu Man nhìn đội ngũ phải có ba trăm con lạc đà: – Người Tây Hạ đem trò ở dải Hà Trung dùng ở Đại Tống rồi, xem ra chàng đã biết phải trả lời thư Vân Tranh ra sao rồi chứ?

Xuân Ca Nhi lắc đầu: – Mục tiêu của người Tây Hạ xem ra chưa bao giờ là nước Liêu, mà luôn là người Tống, nói không chừng Tây Hạ và nước Liêu đã có minh ước cùng tiến cùng lui.

Tiểu Man lấy làm lạ: – Thành Lan Châu đã được hai nước Tống Liêu phân chia làm khu mậu dịch, trăm dặm không có trú quân, người Tây Hạ đâu cần phái Hãn Hồ Nhi tới cái thành nát này, tùy tiện dùng một hai nghìn kỵ binh là khống chế được rồi. Quan viên nước Tống và một nghìn dân tráng thì chống sao nổi.

– Không biết, chúng ta bị hãm ở vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này là vì lời thề với Vân Tranh, chỉ cần đem điều mắt thấy tai nghe nói ra, còn phán đoán ra sao là chuyện của y.

Thả bồ câu đưa tin xong, Xuân Ca Nhi chui ngay vào hầm ngầm trong nhà, chuyện bên ngoài không liên quan tới hắn nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.