Trí Tuệ Đại Tống – Chương 851: Quyển 13 – Chương 39: Hội nghị quyết định vận mệnh Đại Tống! (2) – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 851: Quyển 13 - Chương 39: Hội nghị quyết định vận mệnh Đại Tống! (2)

Vân Tranh nhìn Hàn Kỳ: – Ước thúc đám bộ hạ của ông ở Bình Viễn trại, đừng tùy tiện gây hấn, nghĩ mình được vũ trang chiến mã, thuốc nổ thì vô địch chắc, khi trăm vạn đại quân bắt đầu giao chiến, bọn chúng đừng để bị người ta nuốt chửng. Hàn công, ta luôn muốn hỏi một việc, ta là binh bộ thượng thư, vì sao không có chút sức ước thúc nào với đám binh mã này, đã ba lần phát lệnh bảo bọn chúng an phận mà bọn chúng không nghe, chẳng lẽ muốn ta trở mặt lấy quân pháp ra à?

Tằng Công Lương nói vào: – Vân hầu, Bình Viễn trại chỉ là chuyện nhỏ, nếu ngài cho rằng chúng không tuân thủ quân luật thì cứ xử trí là được. Bản quan chỉ thắc mắc, thường ngày ngài luôn nhiệt tình chiến trận, nay đối diện với chiến tranh lại nhàn nhã ở nhà là sao?

– Nếu như ngài cho rằng mình không thể thống ngự chiến trường thì nói sớm để còn chọn người khác.

Âu Dương Tu nhíu mày: – Chủ soái tây bắc chỉ có thể là Vân hầu, đây là điều định sắn, lâm trận đổi tướng là đại kỵ, lão phu không đồng ý.

Vương An Thạch cũng tán đồng, chiến sự tây bắc phức tạp, ba nước đều có trọng binh ở đó, trừ Vân Tranh ra không ai có thể đảm nhận chủ soái: – Vân hầu chưa lên đường, không biết có ẩn tình gì.

– Một Tàng Ngoa Bàng chưa rời kinh sư, vùng tây bắc nay vẫn bình an, chưa phải lúc ta lên đường. Ta sớm nói rồi, muốn Tây Kinh của nước Liêu thì dễ, giữ vững nó mới khỏ, Tống Liêu đánh nhau, chỉ có lợi cho Tây Hạ, vì thế người phát động chiến tranh đầu tiên ở tây bắc không thể là Đại Tống.

Đinh Độ hỏi: – Vân soái cho rằng khả năng Một Tàng Ngoa Bàng tấn công trước là bao nhiêu?

– Khó lắm, lần này đệ đệ ta giết nữ tế của hắn, chính là muốn ép Một Tàng Ngoa Bàng tiến quân trước, không ngờ hắn chẳng có động tác gì.

Hàn Kỳ cười nhạo: – Chớ kiếm cớ cho hành vi giết người của đệ đệ ngươi, nếu lão phu là Một Tàng Ngoa Bàng, nhất định phái binh tấn công trước.

Vân Tranh giang tay: – Ta mong hắn ra tay, tát tỉnh những kẻ nghĩ rằng có thể dùng Một Tàng Ngoa Bàng làm viện quân, ta nói lần nữa, bất kỳ suy nghĩ nào cho rằng có thể tin tưởng hay lợi dụng Một Tàng Ngoa Bàng là cực kỳ nguy hiểm, phải loại bỏ khỏi đầu.

Văn Ngạn Bác hiểu ra điều gì: – Ý Vân hầu là Một Tàng Ngoa Bàng mới là kẻ thù nguy hiểm nhất ở tây bắc, nếu Tây Hạ và Liêu xung đột, ngài không đánh nước Liêu mà đột kích Tây Hạ.

Vân Tranh giơ ngón cái: – Xu mật sứ nói đúng lắm, chỉ cần có cơ hội tập kích Một Tàng Ngoa Bàng, ta sẽ không bỏ qua.

Bàng Tịch không hài lòng: – Như thế thì nước Liêu sẽ được hưởng lợi, không phù hợp với kế hoạch của chúng ta.

Vân Tranh buông một tiếng thở dài: – Thực ra nước Liêu đã không thể tạo thành uy hiếp với Đại Tống nữa, lần này xuất chinh, đánh một trận là thu về được Yến Vân. Điều duy nhất khiến ta lo lắng là Tây Hạ, năm năm qua nước Liêu hủ bại, Đại Tống dưỡng sức còn Tây Hạ tích cực tiến thủ, chẳng những đánh bại người Hồi Hột, phát triển tới tận Hà Trung, còn tích lũy thêm mấy chục vạn quân sĩ.

– Cho nên trước khi xác định thái độ Tây Hạ, ta không tới Nhạn Môn Quan để gây thêm căng thẳng cho Tống Liêu.

– Ai có thể thay Vân mỗ giám thị Một Tàng Ngoa Bàng đây.

Tất cả đều ngậm miệng, cổ động Vân Tranh ra trận phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người, đây là nhận thực chung, nhưng nếu bảo ai đó tự gánh trách nhiệm thì thành vấn đề lớn rồi, bọn họ không phải là không có mâu thuẫn tranh đấu với nhau, không ai chịu để lộ sơ hở.

Văn Ngạn Bác thăm dò: – Vân hầu nếu đã biết Một Tàng Ngoa Bàng không thể tin, vậy không biết có cách nào khống chế người này không?

Vân Tranh lắc đầu: – Một Tàng Ngoa Bàng nay ở Tây Hạ một tay che trời, hoàng thái hậu cùng với hoàng đế vừa tròn mười tuổi chỉ là con rối mà thôi, các vị đâu phải không biết. Ta đã thử khơi lên bất mãn giữa huân quý Tây Hạ với Một Tàng Ngoa Bàng, kết quả không có chút tác dụng nào.

Hiện giờ Vân Tranh rất hối hận khi xưa vì sao tiếp nhận lục bộ viễn trại, lúc đó chỉ cần thả cho bọn họ quay về là đủ khiến Tây Hạ ít nhất phải ba năm nỗ lực mới dẹp được loạn.

Khi đó dùng kế rút củi dưới đáy nồi đưa bọn họ tới Thanh Đường, kết quả Một Tàng Ngoa Bàng hưởng lợi lớn, khiến Tây Hạ càng trở nên đoàn kết, thuần túy.

Trận chiến Thanh Đường năm xưa tuy y giành thắng lợi về quân sự, nhưng Một Tàng Ngoa Bàng mới là người thu lợi ích lớn, bây giờ Vân Tranh sẽ không mắc sai lầm đó, hối hận không ích gì.

Tằng Công Lượng tự tin nói: – Chúng ta có thuốc nổ kia mà.

Vương An Thạch lắc đầu: – Thuốc nổ đã không phải là bí mật không thể chạm tới nữa rồi, nay đã có thương cổ mang thuốc nổ truyền bá rất xa, lão phu xử lý hai vụ án, thủ đoạn tàn khốc, nhưng không thể ngăn được lòng tham của chúng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.