Vân Tranh bỏ văn chương trong tay xuống, thấy Bàng Tịch đứng ở cửa, đây là điều vô cùng đáng ghét, nơi này là thiên hạ của Bàng Tịch, ông ta có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn, như xông vào công đường của người ta.
Dẫu vậy vẫn phải mời ông ta ngồi xuống uống trà.
Bàng Tịch thấy Vân Tranh vẫn cầm văn thư kia thì tò mò hỏi: – Rốt cuộc là cái gì thế? Vừa rồi lão phu nghe giống như một bản chú thích.
Vân Tranh vẫy vẫy văn thư: – Một thứ tuyệt vời, gọi là điềm lành cũng không quá.
Bàng Tịch vuốt râu: – Điềm lành là thứ gì, chẳng lẽ Vân hầu còn chưa hiểu.
– Đương nhiên ta biết, điềm lành là lợn gắn lá vàng lên người, trâu mặc khải giáp, toàn là thứ lừa gạt.
Bàng Tịch ồ một tiếng, nhận lấy văn thư, đọc một lúc nheo mắt nhíu mày: – Đây đúng là thứ tốt, nhưng nếu phổ biến rộng rãi thì sẽ khiến trạng thái nghìn năm nam cày nữ dệt bị phá vỡ, khi đó không biết bao nhiêu vải vóc dệt ra không có chỗ bán, không biết bao nhiêu phụ nhân dựa vào xưởng dệt kiếm ăn sẽ mất việc, cuối cùng chỉ hại cho quốc triều mà thôi.
Vân Tranh cười lớn: – Quốc triều ổn định quả nhiên phải đặt ở vị trí đầu tiên, Vân mỗ không phản đối.
Bàng Tịch bỏ văn thư xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn, có vẻ như đang tổ chức từ ngữ: – Lại bộ tri lang trung Phùng An biến mất, không biết Vân hầu có cái nhìn thế nào?
– Ta không biết. Vân Tranh đáp gọn:
– Lão phu biết kẻ này do ngài giết, thôi, để phủ Khai Phong đau đầu đi.
– Sao cứ nhất đỉnh đổ lên đầu ta, Bạch Liên hội đối phó với nhà ta, ta phái người tiêu diệt, thất bại trở về, còn bị người ta viết chiến thư tới nhà…
Bàng Tịch xua tay: – Lời này Vân hầu dùng trả lời với phủ Khai Phong ấy, mặc dù lão phu không có chứng cớ, nhưng khi biết tin là nghĩ tới thủ đoạn của ngài rồi. Vân hầu, ngài giết yêu phụ Bạch Liên hội thì lão phu không có gì để nói, nhưng ra tay với cả quan viên Đại Tống thì quá tàn độc rồi.
– Không phải ta làm.
– Không phải ngài làm thì càng mất mặt, đường đường Đại tướng quân đối phó với đám phụ nhân cũng thất bại. Giờ nhiều kẻ nơm nớp lo sợ, tới nhà lão phu cầu khẩn, nhờ lão phu nói đỡ, hầu gia ngài dừng tay được chưa? Sắp bắc chinh rồi, Đông Kinh không thể loạn.
Còn nhà Vương An Thạch trông sập xệ hơn quá nhiều, cho dù ông ta bổng lộc lớn, đại môn thê thảm chẳng bằng hậu môn Vân gia, được cái khắp nơi trồng hoa cúc mang lại cho ông ta không ít thể diện.Vương An Thạch sắc mặt rất tệ, tóc mai đã điểm bạc, nhi tử bệnh nặng là sự đả kích cực lớn với ông ta, vốn còn mong dựa vào đứa con thông tuệ này để kế thừa y bát, nay bệnh nguy kịch khi chỉ mới hai mươi, làm sao không nát lòng.
– Thằng bé Nguyên Trạch này lòng dạ không được rộng rãi lắm, phàm là gặp chuyện gì không thuận sẽ thành khúc mắc trong lòng, trưởng lão ở Tướng Quốc tự vốn nói, nếu nó cởi bỏ tấm lòng, ít nhất có mười năm dương thọ, đáng tiếc… Ài!
Vân Tranh chẳng biết an ủi ra sao, lấy một chiếc hộp gấm đưa cho Vương An Thạch: – Đây là nhân sâm trăm năm, hi vọng có thể giúp lệnh lang giảm bớt đau bệnh.
Vương An Thạch đẩy lại: – Vương mỗ cảm kích, chỉ tiếc thuốc không trị được bệnh, nay sinh cơ Nguyên Trạch đã hao hết, không phải thuốc men có thể cứu được, thứ quý giá thế này Vân hầu nên dùng vào việc khác thì hơn.
– Thực sự không cách nào cứu nữa sao?
Vương An Thạch thống khổ gật đầu, đưa tay mời hai người vào phòng khách nói chuyện.
Vân Tranh ngắt một đóa hoa cúc vàng gài lên ngực áo, cảm khái đọc: – Đầy vườn cúc trổ hoa vàng rực, Chen cúc pha sương, hoa trắng ngần. Như thể bữa nay trong tiệc hát, Tóc bạc chen vào đám tóc xanh.
Vương An Thạch rơi lệ: – Đau lòng cũng uổng công, Vân hầu, mời.
Vào trong đại sảnh thì còn có cả Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, Âu Dương Tu, Lữ Đại Trung, Tằng Công Lượng, Đinh Độ, Hàn Duyên Thọ.
Vân Tranh càng chắc chắn đám người này lấy tiếng thăm bệnh, có lời để nói.
Đôi khi trên triều đường cãi nhau cả tháng trời vô ích, trường hợp thế này vài ba lời giải quyết vấn đề, vì nơi này không có hoàng đế, các loại giao thiếp đều có thể quang minh chính đại đặt lên bàn đàm phán.
Bàng Tịch ho khẽ một tiếng đi thẳng vào vấn đề: – Người Liêu đã tấn công Bình Viễn trại, phá hủy hiệp định Bình Hình đài, chúng ta nên ứng phó ra sao, hôm nay phải đưa ra chương trình.
Hàn Kỳ cười nhạt: – Vân hầu đang bận chém giết tại kinh sư, tây bắc còn chưa có chủ soái, chúng ta đánh trả thế nào?
– Đừng nghĩ ở đây thì ngậm máu phun người được, ông có chứng cứ gì, nếu để ta biết kẻ nào lắm mồm, nhất định chém làm đôi. Vân Tranh không chút khách khí đáp trả:
Văn Ngạn Bác vội kéo lại chủ đề chính: – Nay cục diện tây bắc phức tạp, Vân hầu vì sao chưa rời kinh chuẩn bị, phía Địch công đã đâu vào đấy rồi.