Sau khi Trương Phi Hổ chết, Vân gia đem thi thể của hắn tới phủ Khai Phong, tội danh giết người đương nhiên có Vân gia gánh.
Mấy ngày qua Vân gia đưa thi thể tới Khai Phong phủ rất nhiều, bất kể là thôi quan hay đề hình ti đều không hỏi một câu, chỉ đơn giản kiểm tra thi thể, làm cái quan tài mỏng rồi đưa ra loạn táng cương, đến ghi chép cũng không có.
Nhưng ở chỗ Trần Lâm lại ghi chép rõ ràng.
Sau khi dùng bút đỏ gạch tên Trần Lâm, ông ta như mọi khi hai tay ôm trước bụng, ẩn trong góc sâu nhất trong cung điện.
Hôm qua có một trận mưa, vì thế thời tiết hôm nay vạn dặm không mây, tẩm cung của hoàng đế mở rộng cửa, Triệu Trinh nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng.
Thân thể hắn chẳng có chút tri giác nào, dù mặt trời gay gắt chiếu lên cũng chẳng ấm áp là bao, dù mồ hôi đầm đìa nhưng âm hàn trong xương cốt không sao xua tan được.
Nhìn mồ hôi làm ướt y phục, Triệu Trinh vui lắm, vì chứng minh bản thân vẫn còn sống, cái thân thể này vẫn chưa chết.
– Lực sĩ dùng phi luân ám sát phò mã quốc triều ngay trên phố, Khai Phong phủ không hành động, Ngũ thành binh mã ti đứng ngoài, đề hình ti lờ đi, đây là xỉ nhục của quốc triều.
Trâu Đồng Minh thấy hoàng đế mở mắt nhìn vào bức tranh Địch Thanh, cười: – Bệ hạ đoán đúng rồi, là tấu chương của Địch soái, cho tới giờ tấu chương kêu oan cho Vân gia chỉ có ba bức, gồm của Địch soái, Lý Thường và Âu Dương Tu.
– Còn tấu chương chỉ trích Vân gia họa loạn kinh sư có sáu hai bức, nhưng Bàng tướng, Vương tham tri, Hàn xu mật, Văn tam ti đều giữ im lặng. Bệ hạ, nô tài cho rằng phải dừng lại thôi, cứ tiếp tục làm loạn thế này, phò mã mà bị giết chết, người Tây Hạ cũng chẳng còn ai sống sót.
– Chỉ trong tám ngày Vân gia đã chi một vạn tám ngàn quan tiền thưởng, không nói thích khách Bạch Liên hội, người Tây Hạ chết mất mười hai người, làm bọn họ không dám bước chân ra đường nửa bước.
Trâu Đồng Minh dựa theo ánh mắt của hoàng đế dịch ra: – Dịch quán ngoài thành? Ý bệ hạ là để người Tây Hạ ra đó ở? Như thế Vân gia sẽ giết sạch mất, nông phu nhà họ kinh khủng lắm, toàn là lão binh cả.
Tào hoàng hậu ngồi dưới bóng râm phê duyệt tấu chương lên tiếng: – Bệ hạ đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta cần là cái thời cơ này, để Vân gia biết, dù văn võ toàn triều không ưa gì Vân gia, bệ hạ vẫn đối đãi với Vân gia như cũ.
Triệu Trinh mỉm cười nhắm mắt lại, không hổ là hoàng hậu của mình, phu thê nhiều năm vẫn rất ăn ý.
Vân Nhị háy mắt: – Lam Lam tỷ tỷ chẳng những xinh đẹp, tình ý với huynh luôn sâu đậm, nếu hai người có gì đó, đệ thấy cũng bình thường.Vân Tranh vỗ đầu Vân Việt một phát: – Có phải đệ thấy đội nón xanh cho hoàng đế là chuyện rất sáng khoái phải không, tiểu tử, đừng tưởng ta không biết tính đệ, thứ vô lương tâm như đệ nên vạch rõ giới hạn của mình thì hơn. Đừng nhòm ngó lão bà của Vương Bàng.
– Đệ ngứa mắt cái bộ dạng làm ra vẻ bất phàm của hắn, mỗi lần thấy đệ là hếch mặt lên, rồi dấu lão bà thật kín, cứ như đệ định làm gì lão bà của hắn ấy, đã thế nếu có cơ hội, đệ cho hắn đội nón xanh chơi.
Huynh đệ Vân gia ở cùng nhau nói chuyện nhảm nhí nhiều hơn là âm mưu quỷ kế, đa phần còn trò chuyện bằng phương thức đời sau.
Chẳng phải vì họ thích cách nói chuyện đó, mà vì lo mình sẽ quên mất ký ức đang ngày càng phai nhạt.
– Đại ca, hay là khi chúng ta đi, đưa luôn cả Lam Lam tỷ tỷ theo, dám chắc Đại Tống sẽ không bao giờ quên được huynh.
– Toàn nói chuyện điên khùng, lúc đó Triệu Trinh sẽ tức giận bò từ mộ ra, Triệu Húc làm hoàng đế cũng rất thảm, ta và Lam Lam làm thế sẽ khiến bộ Tống sử không cách nào viết ra nổi. Thôi, Tư Mã Quang là bậc quân tử, không nên hại người ta..
– Xời, Tư Trị Thông Giám của ông ta có viết Tống sử đâu, chỉ từ Đông Chu Liệt Quốc viết tới Chu Thế Tông của Hậu Chu, cứ còn Tống sử để thấy đã đủ thối nát rồi, hủy hoại thêm một chút có sao. Có khi Tư Mã Quang chướng mắt với chuyện đám quân vương các đời Đại Tống làm nên không thèm viết Tống sử.
– Đừng nói linh tinh, chết rồi mới quyết toán được lỗ lãi ra sao, viết sử khi vương triêu chưa mất là không tôn trọng triều đại này. Vân Tranh nghiêm túc nói: – Nói đệ đi, hai năm qua giết không ít người, làm không ít chuyện xấu, tư tưởng u ám không ít.
– Chẳng có gì, đệ dù giết người hay làm chuyện xấu cũng chẳng hề có chút cảm giác nào hết, không như huynh, rõ ràng biết chiến tranh là phải giết người, vậy mà cứ hay day dứt, thật ngớ ngẩn. Vân Nhị nhổ một cọng cỏ lên ngậm trong mồm: – Yên tâm không có nghĩa là chuyện gì đệ cũng làm, đệ biết cái gì nên cái gì không nên.
Vân Tranh chỉ biết thầm thở dài, đứa nhỏ này nói cho cùng bị biến cố lớn làm hỏng rồi, cha mẹ đều không cần nó, khiến nó chẳng còn mấy thiện cảm với cuộc đời.
– Triệu Uyển và Tịch Nhục đang nhìn đệ kìa, thời gian tới thu hết lại tâm tư mà sống vui vẻ đi.
Vân Nhị phủi mông đứng lên: – Huynh không định truy cứu người Tây Hạ sao?
– Thế là đủ rồi, bọn chúng muốn xem chúng ta và người Tây Hạ diễn kịch chó cắn chó, không cho chúng được đắc ý.
Vân Nhị cười: – Vậy đệ sẽ ở lại đây.