Lão Liêu hài lòng nhìn bốn cái răng bóng loáng của sư tử đá, như thế ban đêm trông nhà càng hiệu quả, chợt thấy gia tướng trông cửa đi lên chặn một đám người trước bậc thềm.
Một quý công tử áo gấm tuổi chừng mười bốn mười lăm, mặt mũi khá thanh tú, chỉ có điều đỏ gay lại còn vặn vẹo hết sức khó coi.
Thầm chửi đám người trẻ tuổi này không hiểu lễ số, Lão Liêu tập tễnh leo thang xuống, chắp tay nói: – Tiểu ca, gia chủ Vân gia không khỏe, không tiếp khách, xin về đi.
Lão Liêu nói vô cùng khách khí, vì bên cạnh quý công tử này còn có mấy tùy tùng, đều mặc giáp trụ đầy đủ, không phải là thiếu gia nhà tầm thường, giờ trong nhà có chuyện, bớt được phiền toái vẫn hơn.
Thủ vệ thì thầm: – Liêu quản gia, đó là người Tây Hạ, nhìn giáp là rõ.
– Ồ, ra là người Tây Hạ.
Lão Liêu vỡ lẽ, Vân gia và Tây Hạ có ân oán rất sâu, chỉ là nhìn thiếu niên kia không bước chân lên bậc thềm Vân gia thì không để ý nữa, người ta đứng ngoài đường mà, ai quản nổi.
Chỉ huy phó dịch bê thang sang con sư tử cái bên kia, chuẩn bị tiếp tục lau chùi, Lão Liêu thích con này hơn, dưới móng sư tử cái có con sư tử con, thường ngày ông ta thích nhìn con sư tử con đơn thuần ngây ngô này, trông rất có phúc.
– Vân Tranh, mau ra đây. Thiếu niên đứng nhìn chằm chằm đại mông Vân gia một lúc rất lấu, đột nhiên quát tháo: – Mau trả di hài phụ thân ta, nếu không ta sống chết với ngươi.
Lão Liêu giờ mới để ý người thiếu niên này hông buộc khăn tang, lão gia giết người vô số, nhiều tới chính bản thân lão gia chắc chẳng nhớ mình giết ai, đôi khi cũng có người tới nhà chửi bới hoặc đòi liều mạng nhưng mà tới đòi xác chỉ có một tên này, dù sao nghĩa tử là nghĩa tận, có phải người Tây Hạ hay không cũng thế, nên Lão Liêu dịu giọng hơn: – Muốn tìm xác cha ngươi thì đến Thanh Đường hoặc Tần Châu ấy, biết đâu còn thấy, ở đây làm gì có.
Thiếu niên bi phẫn rống lên: – Xác cha ta bị ác tặc Vân Tranh đúc thành tượng sáp rồi, ngươi bảo ta đi đâu tìm?
Hơi rượu từ người thiếu niên đó phả ra làm Lão Liêu nhăn mặt lùi lại, người này say rồi.
Thủ vệ Lão Hà năm xưa có tham dự trện chiến Thanh Đường, Tần Châu, nếu là người Tây Hạ bị làm thành tượng thì chỉ có một, năm nay hắn đã bốn mươi, rất có thiện cảm với những thiếu niên hiếu thảo, không cần biết trên chiến trường địch ta ra sao, rời chiến trường rồi, người cùng người nên có chút tình nghĩa cơ bản: – Vậy cha ngươi hẳn là Trương Trắc rồi, lòng hiểu thảo đáng khen lắm, nhưng người đúc tượng cha ngươi là giám quân Lý Thường, hơn nữa tượng cha ngươi cũng không để ở Vân gia, mà ở Vũ Thành điện, ngươi đi xin quan gia, biết đâu quan gia trả cho, dù sao hiện giờ hai nước cũng hòa hiếu. Nói xong đi ra chỉ vị trí hoàng cung, không ngờ bụng đau nhó, người bay ra sau, lưng va phải sư tử đá phun máu.
Thiếu niên thu chân lại, thấy hôm nay nếu không đòi được công bằng cho cha thì không mặt mũi nào về Tây Hạ, mắt đỏ ngầu rống lên: – Hôm nay Trương Hổ báo thù cho cha, đạp bằng Vân gia, bắt sống ác tặc Vân Tranh.
Đám đông xem náo nhiệt tức thì chạy hết cả, đao thương cung tiễn cũng rút ra rồi, không chạy để bị ngộ thương có mà điên.
Phó dịch không phải lập tức xông lên đánh người mà khiêng Lão Hà và Lão Liêu quỳ chân vào nhà, sau đó đóng sầm cửa chính lại, chỉ để hai cái cửa nhỏ vừa vặn một người qua, mong đám người kia xông lên để dễ bắt.Người Vân gia là thế đấy, từ Hàm Ngưu ra thì chẳng ai thích khoe khoang võ lực, một khi đánh nhau là bất chấp thể diện, cứ cách nào diệt địch nhanh nhất gọn nhất là làm.
Người Tây Hạ cho rằng Vân gia sợ rồi, nghe lệnh Trương Hổ rút cung bắn đồm độp vào tấm biến.
Động tĩnh ở đại môn khiến Vân Nhị chú ý, cầm chén rượu đi ra: – Chuyện gì mà ầm ĩ thế?
Không ngờ nhìn thấy Lão Hà vốn lành tính đang kéo nỏ tám trâu đặt ngoài Bạch Hổ đường ra.
Lão Liêu vội tới báo cáo: – Nhị gia, người Tây Hạ đánh tới rồi, nghe đâu là nhi tử Trương Trắc.
Ở bên ngoài, người Tây Hạ không dại dột xông qua hai cái cửa nhỏ mà tất cả lên chiến mã.
Trước khi tới kiếm chuyện với Vân gia, Trương Hổ đã biết cả nhà Vân Tranh đã bị hoàng đế nước Tống giam vào thiên lao, trong nhà chỉ còn tên đệ đệ hoàn khố.
Bốn con chiến mã, bốn kỵ sĩ, kéo khúc gỗ lớn buộc xích sắt xông về phía đại môn Vân gia, chỉ cần húc đổ đại môn Vân gia, kỵ binh xông vào, tuy không thể thoải mái chém giết, cũng đủ làm Vân gia mất sạch thể diện.
Tiếng vó ngựa nện trên đường lát đá, bách tính nấp trong nhà xem náo nhiệt đều há hốc mồm, không ai ngờ người Tây Hạ ở kinh đô Đại Tống mà hám ngang ngược như vậy, dám tấn công cả hầu phủ.
Thôi Đạp nấp sau tường chắn, hốt hoảng: – Người ta đánh tới nơi rồi, làm sao bây giờ, phủ Khai Phong hình như đã quên nhà ngươi.
– Mở cổng! Vân Tranh ra lệnh, vẫn cầm chén rượu đi tới.
Bốn con ngựa đã tăng tốc tối đa, muốn dừng lại đã không được nữa, mắt thấy đã sắp xông lên bậc thềm, đột nhiên đại môn Vân gia mở rộng, mũi dùi phá giáp mang theo tiếng rít kinh hồn phóng xuyên qua cổ ngựa, tạo ra màn sương máu mù mịt.
Chiến mã tốc độ lớn vẫn tiếp đà đâm thẳng vào sư tử đá Vân gia, máu bắn tung tóe.
Vân Nhị nhíu mày tránh né, một miếng thịt không rõ của người hay ngựa rơi tõm vào rượu của hắn.