Cùng lúc ấy Vân gia náo loạn, Cát Thu Yên đã mặc áo giáp chuẩn bị mang người cướp thiên lão, nữ nhân này điên lên là nghĩ ngay tới thủ đoạn giang hồ, làm việc bất chấp hậu quả.
Lục Khinh Doanh trấn tĩnh hơn nhiều vẫn nghiền ngẫm sự kiện vừa được báo về, nàng hay lo xa, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại cực kỳ trầm ổn.
Khả năng trượng phu trở tay không kịp bị trúng bẫy người khác tới mức không kịp phát tín hiệu báo nguy cho mình là rất khó xảy ra, trượng phu cũng không bao giờ định làm chuyện gì nguy hiểm mà lại không cảnh báo cho nàng trước, hôm nay rời khỏi nhà chẳng dặn dò gì, còn cười xấu xa, nụ cười đó… giống gài bẫy người khác.
Nghĩ tới đó nói với Cát Thu Yên mặt đầy sát khi: – Thu thập ít vật dụng cần thiết, dẫn theo đám nhỏ, nếu lão gia nói tới đó tránh nóng thì chúng ta tới đó là được.
– Phu nhân, đây là cái bẫy để bắt cả nhà chúng ta, chắc chắn không phải do lão gia truyền lời, sao có thể toàn bộ chui đầu vào giọ, ai lại trắng nắng ở thiên lao?
– Bảo ngươi làm thì làm đi, đừng nhiều lời. Lục Khinh Doanh quay sang Vân Nhị: – Còn đệ và Tiểu Uyển ở lại phủ, đóng chặt cửa, trừ khi có chính thư do ta viết, nếu không đừng nghe ai hết.
Vân gia gặp họa rồi, cuối cùng thì cái ngày mà một số kẻ ở Đông Kinh trông đợi bao năm đã tới, cả nhà từ lớn tới nhỏ, ngay cả đứa con vẫn nằm nôi cũng không thoát.
Địch Thanh vừa về tới nhà thì hay tin chấn động này, không kịp cởi giáp, không kịp rửa mặt, cứ vậy bụi bặm cưỡi ngựa tới hoàng cung, nhưng bị hoàng hậu lấy cớ bệ hạ đã ngủ từ chối.
Vô kế khả thi, Địch Thanh đành ngồi trước Ngũ Phượng lâu đợi hoàng đế tỉnh lại.
Lý Thường đã bị bãi chức ở nhà đợi điều tra biết tin này tới cung khấu đầu đợi hoàng đế triệu kiến, nhưng bị nội thị dùng loạn côn đánh đuổi…
Đám Hầu Chi Thản, Lâm Quảng cực kỳ hả hê, gõ cửa Vân gia, chuẩn bị sỉ nhục một phen, nhưng tới nơi thấy ngay cả gác cửa cũng mặc khải giáp, đằng đằng sát khí liền thay đổi chủ ý, nếu để Vân gia chó cùng dứt dậu thì nguy mất.
Vân Nhị mặt âm trầm đi ra tiếp khách, nói nếu Vân gia gặp họa thì đám người bọn chúng cũng đừng hòng thấy được ánh mặt trời ngày mai, nói xong phóng mũi thương trong tay cắm phập vào cây hòe gần đại môn Vân phủ.
Nhìn đuôi thiết thương rung bật bật, Ngũ thành binh mã ti vội vàng điều động trọng binh bao vây Vân phủ đề phòng bất trắc.
Tới giờ hoàng cung đóng cửa Địch Thanh cũng không được hoàng đế triệu kiến, đành dìu Lý Thường bị đánh đập thê thảm vẫn kiên trì quỳ đó lên ngựa của mình, hai ông già lùi thủi trở về.
Rất nhiều người Đông Kinh nhìn thấy cảnh này, mới đó còn có một số kẻ xem náo nhiệt chỉ chỏ nói cười, nhưng khi có lão phu tử ngửa mặt lên trời thốt ra một câu, kẻ vô tâm nhất cũng không cười nổi nữa.Lý Thường trầm tư một lúc rồi thở dài, nếu ông ta chưa từng theo Vân Tranh ra trận, có lẽ sẽ cười mỉa những lời Địch Thanh nói.
Địch Thanh đau đớn nói: – Bắc chinh kết thúc, lão phu lập tức cởi giáp quy điền, Vân Tranh cũng đi ra hải ngoại, võ huân Đại Tống sẽ bị đàn áp chưa từng có, thời đại võ tướng sẽ không bao giờ quay lại nữa, trăm nay cơ nghiệp Đại Tống trông hết vào lần này, nếu không thành chỉ còn một đường đi xuống, lão phu sao không lo cho được.
Hai người bọn họ cảm khái vô tận, Vân Tranh chẳng suy nghĩ như thế, người thấy qua ngàn năm diễn biến lịch sử, thay triều đổi đại rồi mà còn vướng bận tồn vong của Đại Tống thì đúng là ngu xuẩn.
Lục Khinh Doanh ngồi trên ghế trúc nhìn hai mặt núi đất không cao, cảm giác là lạ, phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, nhưng thiếu sức sống, đúng vậy, nếu là nơi núi rừng thì phải có chim chóc muông thú, nhưng nơi này đẹp như tranh vẽ, song im ắng tĩnh mịch khiến người ta sờ sợ.
– Thiếu ít gà vịt với bò dê đúng không, trong rừng mà có tổ chim là bị đám thị vệ chọc rơi, ngoái kia cũng có rất nhiều lưới bắt chim, nên nàng đừng hi vọng… Vân Tranh ngâm chân trong con suối nhỏ, cười với lão bà:
– Nghìn non mất bóng chim bay, Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không. Kìa ai câu tuyết bên sông, Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài. Lục Khinh Doanh cảm khái ngâm bài thơ cổ thời Đường:
– Không phải như nàng nghĩ đâu, năm xưa thái tông bị người ta đánh tơi bời hoa lá, còn trúng tên, tự giam mình ở đây coi như một câu trả lời với văn võ toàn triều, có thể tưởng tượng khi đó thái tông phẫn nộ bi thương ra sao, cho nên đặt mình ở nơi tĩnh mịch như vậy.
– Nhưng mà ông ấy sau khi về hoàng cung là chết. Lục Khinh Doanh hơi chun mũi hứ một tiếng:
Vân Tranh cười ha hả vuốt tóc Lục Khinh Doanh, dáng vẻ lão bà vừa rồi giống tiểu cô nương không hiểu gì cả, chỉ dòng suối dưới chân: – Vì bi thương hoàng đế đã chảy thành sông, vì bi thương mà chết.
– Toàn nói linh tinh, phu quân trong sơn cốc có mỗi nhà ta, ở đây vào buổi tối sẽ sợ lắm.
– Sợ cái gì, Hầu Tử, Ham Ngưu, Tịch Nhục đều tới, nhà ta đông đủ, sống vui vẻ, quan tâm làm gì nhiều.
Lục Khinh Doanh không bị trượng phu đánh lạc hướng: – Ở đây ngay cả bồ câu cũng không bay vào được, hải đông thanh là mục tiêu quá rõ ràng, hoàng đế muốn cách tuyệt chàng với bên ngoài, phong tỏa Vân gia ta.
Vân Tranh chỉ công văn chất cao như núi trên bàn: – Hoàng đế đã chuẩn bị hết cho ta rồi còn gì, đại thế thiên hạ đều nằm trong tay, nếu như ta cần tình báo ở phương diện nào, Trần Lâm sẽ mang tới, nàng còn gì chưa hài lòng.
Lục Khinh Doanh nhéo hông Vân Tranh: – Chàng thừa hiểu thiếp nói gì, thiếp không đùa đâu, thiếp không phải loại nữ nhân mềm yếu, không cần chàng tỏ ra vui vẻ để an ủi.
Vân Tranh thừa thế nắm tay lão bà kéo vào lòng: – Bọn họ không phong tỏa nổi, dù có phong tỏa được mọi thứ cũng không phong tỏa nổi thời gian. Cái gì tới sẽ tới, kẻ đáng chết sẽ chết, phải chống trả thì chống trả, không ai thay đổi được.
HẾT!