Trí Tuệ Đại Tống – Chương 817: Quyển 13 – Chương 5: Tướng quân bị bao vây – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 817: Quyển 13 - Chương 5: Tướng quân bị bao vây

Lục Khinh Doanh rất khuya chưa ngủ, đứng dưới mái hiên nghe tiếng ca từ hoa sảnh truyền ra, Hầu Tử và Hàm Ngưu bị nàng đánh cho một trận tơi bời, không biết phu quân nghĩ gì, sao nửa đêm sai người bắt kỹ nữ.

Chuyện này mà truyền ra, Vân gia chủ mẫu còn có mặt mũi nhìn ai, may mà có Chủng Ngạc và Địch Thanh bồi tiếp, nếu không chỉ nghĩ thôi nàng đã muốn đốt nhà.

Vân Tranh thì đang tự trách mình, người ta không liên quan tới Hàn Kỳ thì trò hay chết từ trong trứng nước, bù lại Thành Hồng Tụ biểu diễn thực sự đáng xem, nên an ủi y được một chút.

Không thích một nữ tử đứng trên lòng bán tay một đám tráng hán nhảy múa, đó là cái nhìn của Địch Thanh, ông ta cực coi trọng bàn chân nhỏ nhắn kia.

Đám biến thái Đại Tống thích chân nhỏ nhiều lắm, nhà có tiền chuyên môn mua những tiểu cô nương về để bó chân, đặc biệt lưu hành ở Giang Nam, Vân Tranh cứ nghĩ tục lệ ác độc này tới Minh Thanh mới lưu truyền, ai ngờ thời Tống đã có.

Yến hội chiêu đãi Chủng Ngạc phải suốt đêm, đó là lễ biết, cũng là quy trình, chỉ là trong nhà Vân Tranh không có gia kỹ, mấy nam nhân ngồi xuông, làm Địch Thanh bất mãn.

– Nhà Trường Sinh có món ngon, rượu ngon, nhưng không có mỹ nhân, ài… Địch Thanh già rồi, thích cằn nhằn:

– Có mỹ nhân, nhưng toàn là chủ nhân, không tùy tiện cho người khác xem, còn về gia kỹ, Vân gia không làm loại chuyện nuôi gia kỹ.

– Gia kỹ ngươi không nuôi, nhưng ngươi chuyên nuôi chiến binh.

Vân Tranh uống một ngụm rượu: – Tuy thân quen, nhưng ngài phỉ báng ta, cẩn thận ta đàn hặc, Vân gia phẩm cấp tăng lên, tổng cộng chỉ có tám một hộ vệ, còn lại là điền nông làm ruộng, ngàn vạn lần đừng nhầm, mấy ngày trước Vương An Thạch còn tới tra, hại Vân gia thiếu đi bao nhiêu rượu.

– Ngươi cũng có vừa đâu, đi mở hiệu bán tương bên cạnh cửa hiệu quan gia, Vương An Thạch giờ chắc tức điên. Địch Thanh cầm bầu rượu đặt giữa bàn: – Đây là điền trang Vân gia. Lấy chén của Chủng Ngạc đặt bên trái: – Đây là doanh tả ngạn đốc tra ti tuần bộ. Lấy chén của mình đặt bên phải: – Đây là thập lục doanh binh bộ dưới sự quản hạt của trung thư tỉnh, phía trước là Hoàng Hà, phía sau là tường cao của Đông Kinh, nếu có chuyện, ngươi là ba ba trong giọ.

Chủng Ngạc ghé đầu nhìn: – Tình cảnh lão phu ở Hàn Châu cũng thế, ba mặt là ba quân binh thuộc ba nha môn khác nhau, cực khó tiếp xúc, bọn chúng hình như chuyên môn tới kiếm chuyện, sự việc bé như cái rắm cũng báo lên. Lão phu một lần tức quá mang thân binh đi tính sổ, không ngờ bọn chúng ngay lập tức thổi tù và đốt lang yên…

Vân Tranh cười rộ lên chỉ Địch Thanh: – Sao bằng Địch soái, dùng hết ba sáu kế rồi, giả điên giả dại, nhịn nhục chịu đựng, đặt vào đất chết tìm đường sống, chả còn gì chưa dùng.

– Cho nên nhún nhường người ta càng cho rằng đang đồ mưu sau này, người ta nói con của trộm thì mãi mãi là trộm, câu này nói thấu tim đám sĩ đại phu rồi, trong mắt chúng, võ quan chúng ta sinh ra là để mưu phản, dưới tiền đề này, làm cái gì cũng sai.

Chủng Ngạc thất thần: – Đó là vì sao ngươi ra biển?

Vân Tranh ôm lấy Thành Hồng Tụ vừa lướt qua, đổ ít rượu vào miệng nàng: – Lão tử là hổ, phải tiếu ngạo sơn lâm tự do tự tại, sao chịu nhốt trong lồng cho người ta nhìn.

Thành Hồng Tụ uống rượu vào, dung mạo tiếu lệ thêm sắc hồng, không chỉ mặt hồng, cả cổ cũng hồng rực, hôm nay nàng rất vất vả, vì chiều lòng ba người, không ngừng mua, không ngừng uống rượu, khó tin cô gái nhỏ nhắn có tửu lượng cao siêu như thế.

Nhưng có thể nhìn ra, nàng rất vui vẻ, như con bướm xinh đập cánh qua lại giữa ba người.

Từ khi biết thân phận ba người, nàng rất cởi mở chủ động, chỉ cần làm động lòng một trong số họ sẽ có phú quý cả đời.

Trời sáng hẳn, đèn lưu ly vẫn tỏa hào quang, Vân Tranh ra cửa sổ: – Sáng rồi, chúng ta phải chia tay thôi, một buổi tụ hội bình thường với chúng ta cũng rất hiếm có, lần sau e phải đợi gặp lại ở Yến Vân.

Chủng Ngạc phất tay: – Kệ, bất kể thế nào chuyện xây Hoành Sơn thành, hai vị phải ủng hộ.

Vân Tranh và Chủng Ngạc nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.

Có được lời hứa này, Chủng Ngạc khoác trường sam cười lớn đi luôn, Địch Thanh thì lên lên nhà gỗ của Vân gia, nhảy qua tường về nhà.

Ngoài kia đường phố lần nữa trở nên náo nhiệt, nhưng đô thành phồn hoa này chỉ làm ba người họ cảm thấy thêm cô đơn, Vân Tranh nhìn Chủng Ngạc bỏ xe hòa vào đám đông huyên náo, chỉ muốn hét to một tiếng phát tiết mọi khó chịu trong lòng.

Đứng đợi một lúc không thấy Thành Hồng Tụ đi ra, Vân Tranh thầm kêu không xong, chạy vội vào hoa sảnh, quả nhiên thấy hai bà nương vây quanh tiểu cô nương.

Lục Khinh Doanh xỉa tay vào ngực Thành Hồng Tụ: – Chẳng có gì đặc biệt, sao phu quân lại chuyên môn bắt ả về?

Cát Thu Yên hung dữ nói: – Đã bắt về rồi thì không thể để người ta thấy, muội không tán thành nuôi trong nhà, giết rồi đem chôn là tốt nhất.

Lục Khinh Doanh nhìn Thành Hồng Tụ toàn thân run rẩy, nước mắt thành dòng: – Đúng là hồ ly trời sinh, tối qua ba vị đại thần bàn việc quốc quân đại sự, chẳng phải ả ta nghe hết rồi, chặt đầu bảo mật.

Thành Hồng Tụ khóc nấc lên: – Tỳ nữ chỉ là ca kỹ, tối qua dùng ca vũ hầu hạ ba vị tướng quân, không biết gì hết.

Vân Tranh đi vào, vỗ trán nói: – Đừng dọa người ta nữa, mau đi lấy thuốc đi, ta hứa rồi, đưa thêm một cái đèn lưu ly, một viên trân châu, đó là do hai tên lưu manh kia hứa, sau đó đưa người về Yến Tử lâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.