Thành Đông Kinh chẳng phải là Đậu Sa trại nho nhỏ, ấy thế mà Vân Tranh trặc lưng có nửa canh giờ, quan cao quân quý đều biết tin, còn biết ngự y Phổ Phong phụng lệnh hoàng đế thường trú ở Vân gia, tới khi bệnh khỏi mới được về cung.
Địch Thanh là người đầu tiên leo tường sang hỏi thăm, nhìn Vân Tranh nằm trên giường rên hừ hừ, hoài nghi nói: – Đừng vì lão phu đẩy trách nhiệm thái sư lên người ngươi mà ngươi cố ý làm bản thân bị bệnh nhé? Nếu người thấy không được thì ta tự gánh cũng không thành vấn đề.
Chẳng cần người trong nghề, nhìn bộ dạng chó chết của Vân Tranh là biết y không đóng kịch.
– Sáng sớm luyện võ không cẩn thận bị trặt lưng.
– Vờ vẩn, sáng sớm ngươi chỉ múa may một hồi, luyện võ bao giờ?
Vân Tranh cáu: – Ta bị thương do đâu thì kệ ta, tóm lại là bị thương rồi, ngài ngậm mồm về nhà đóng giả làm rùa đen đi.
Địch Thanh vuốt râu, kinh nghiệm lão thành nói: – Thủa thiếu niên ta cũng vô cùng hoang đường, chuyện như vậy chưa phải chưa gặp, hôm qua nhìn ngươi và phu nhân như keo với sơn, hoang đường một chút cũng có thể hiểu được, có điều chú ý đừng để hại sức khỏe.
– Ngàn vạn lần để xảy ra vấn đề trước khi bắc phạt, hợp tác với người khác không yên tâm.
Vân Tranh gật đầu: – Đợi ta khỏe rồi sẽ ngày ngày nghe gà gáy dậy tập võ, mấy năm qua đúng là hơi buông lỏng, yên tâm, sẽ không níu chân ngài đâu.
Địch Thanh thấy Vân Tranh trả lời nghiêm chỉnh thì bỏ lại một gói thuốc rồi chắp tay đi, với ông ta bây giờ không chuyện gì quan trọng hơn bắc phạt, kể cả sinh tử của bản thân.
Ở Đại Tống này tướng quân được người ta tôn trọng nhất là tướng quân chiến tử vì nước chứ không phải là loại chiến thắng trở về.
Tướng quân chiến tử được hưởng thụ vinh diệu vô hạn, gia quyến được đãi ngộ chưa từng có, sẽ có quan viên sĩ tử đeo khăn trắng khắp kinh thành tưởng nhớ. Còn tướng quân khải hoàn, chỉ có ngự sử đàn hặc vô cùng vô tận, bọn chúng hận không thể làm rõ rốt cuộc vó ngựa của ngươi đã dẫm chết bao nhiêu con kiến, sau đó lên án tội ác tày trời của ngươi.
Lão sư bị bệnh, học sinh tất nhiên phải đến thăm, lễ vật của Triệu Húc vô cùng đơn giản, chỉ có một bó hoa sen mới hái.
Thấy Triệu Húc nhất quyết muốn cắm hoa sen vào bình, Lục Khinh Doanh không cản, sai người chuẩn bị giúp nó, đợi thái tử cằm hoa xong nàng rời phòng, để lại không gian riêng cho họ.
– Tiên sinh là Đại tướng quân mà cũng bị bệnh sao? Triệu Húc đứng bên giường, hỏi rất thật:Vân Tranh cười nhẹ: – Chỉ cần thì sẽ có sinh lão bệnh tử, Đại tướng quân còn dễ bệnh và chết hơn người thường.
Triệu Húc có chút ảo não: – Ngày kia sứ giả Tây Hạ tới bệ kiến, phụ hoàng lệnh đệ tử đi gặp, đệ tử hơi lo người ta xem thường mình, đệ tử muốn mời tiên sinh đi cùng, nhưng tiên sinh lại bị bệnh.
Vân Tranh thích nghe giọng điệu trẻ con này của nó hơn thái độ lão thành trong cung: – Bệ hạ tuy không thể nói được, thiên hạ vẫn sẽ tôn kính, thái tử là chủ nhân tương lai của Đại Tống, được trời ban cho quyền uy, cho nên đừng lo, nếu có kẻ dám vô lý, hạ lệnh cung vệ bắt là được.
Triệu Húc do dự: – Nhưng thái phó nói xử trí người ngoài phải hết sức cẩn thận.
– Đúng là thế, người trong nhà có thể tùy ý đánh mắng, còn người ngoài chúng ta phải giữ lễ phép đúng mực, có điều chỉ giới hạn với người cũng giữ lễ phép với ta. Chỉ có điều chúng ta phải cân nhắc hậu quả, nếu thái tử thấy mình có đủ năng lực không sợ phiền toái thì cứ mạnh tay mà làm.
Triệu Húc trầm ngâm: – Tiên sinh muốn đệ tử lựa chọn?
Vân Tranh cựa mình một cái, Triệu Húc cực kỳ hiểu ý đặt gối vào lưng y, động tác thuần thục, xem ra đứa bé này chăm sóc hoàng đế nhiều, nên mới có động tác thói quen như vậy, hiếu thảo, Vân Tranh không khỏi đánh giá cao hơn một bậc.
– Đúng thế, cuộc đời con người luôn phải đói phó với vô số lựa chọn, ngủ dậy vẫn còn buồn ngủ, phải lựa chọn rời giường hay ngủ tiếp, ra ngoài phải lựa chọn nhảy cửa sổ cho tiện hay là đi cửa chính …
Triệu Húc ngớ người, tròn mắt: – Tiên sinh, đây là chuyện rất đơn giản, đâu cần lựa chọn, làm sao có lựa chọn nhảy qua cửa sổ chứ?
– Ha ha ha, nghe thì đơn giản nhưng đó là trí tuệ cổ xưa nhất, vì mỗi ngày chúng ta tạo thành loại thói quen đúng thì không cần lựa chọn.
– Giờ thái tử cho ta biết, vì sao buổi sáng đa phần chúng ta đều ăn cháo rau, mà không phải là cá thịt? Mùa hè vì sao lựa chọn áo mỏng nhẹ mà không phải là áo dày?
Triệu Húc cẩn thận suy nghĩ mới đáp: – Sáng sớm ăn cá thịt sẽ không thoải mái, mùa hè mặc áo dày sẽ bị người ta cho là kẻ ngốc. Thêm vào câu trước tiên sinh nói, chúng ta tất nhiên đi bằng cửa, chỉ trộm mới leo cửa sổ.
Vân Tranh gật gù: – Thái tử hôm nay ăn mặc rất đúng, lễ nghi không thể bắt bẻ, vừa rồi đàm thoại mực thước, món quà đem tặng rất vừa vặn, có nghĩa là hôm nay thái tử đều lựa chọn chính xác.