Trí Tuệ Đại Tống – Chương 812: Quyển 12 – Chương 66: Ngày mưa (2) – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 812: Quyển 12 - Chương 66: Ngày mưa (2)

Địch Thanh cầm bầu rượu tu một ngụm: – Lão phu nhìn thấy rồi, chẳng lẽ muốn lão phu móc mắt ra, cùng lắm lần sau lão phu hành phòng mời các ngươi thăm quan là được.

Vân Tranh, Lục Khinh Doanh cùng nhổ phì một cái, lão già này càng sống càng không biết thẹn rồi.

Nhìn Lục Khinh Doanh ngồi trên lưng Vân Tranh như khỉ, lại nhìn Vân Tranh như khỉ cõng Lục Khinh Doanh leo lên nhà gỗ, Địch Thanh thở dài: – Lão phu nếu như vào độ tuổi các ngươi bây giờ thì làm gì cũng không tránh người ta, người khác nhìn thấy cũng chỉ hâm mộ thôi.

Vân Tranh lên lên tới nơi thở hồng hộc, đặt lão bà ngồi xuống tấm da hổ, rút chăn mỏng che người cho nàng, mưa ướt áo để lộ da thịt rồi, nói đứt quãng: – Nghe nói năm ngoái Địch công ngài kiếm về cho ta liền một lúc ba vị tiểu tẩu tẩu, hay là mời ra gặp đi, không biết là tuyệt sắc giai nhân nào khiến ngài hồi xuân như thế?

– Người trẻ tuổi đúng là, chỉ giỏi nghĩ méo mó, ai bảo tìm mỹ nữ là vì mỹ sắc, chẳng lẽ không phải vì cái khác được à?

– Tử Y giỏi nấu canh, Minh Nguyện am hiểu xoa bóp, Trường Nhị Tẩu có giọng ca vàng số một Đông Kinh, lão phu cả đời thấy vô số mỹ nữ, nữ nhân trông thế nào với lão phu không quan trọng, quan trọng là tài nghệ.

Địch Thanh sở dĩ có thể nói thoải mái như vậy trước mặt Lục Khinh Doanh, vì nàng là một gia chủ khác của Vân gia, ba người thân phận đều không chênh nhau bao nhiều, nên kiêng kỵ nam nữ không cần, ở Đại Tống, chủ phụ có thể ra mặt tiếp khách, còn thiếp thất thì chỉ có thể trốn trong phòng.

Nếu hôm nay Vân Tranh cõng Cát Thu Yên, ông ta nhất định lặng lẽ rời đi, chứ không phải là lên tiếng hỏi như lúc nãy.

Nhưng Vân Tranh nghe có ý vị khác, Địch Thanh tổng thể mà nói là người cổ hủ, một năm mang về nhà ba mỹ nữ, đại khái muốn cho người ta thấy mình không có hùng tâm tráng chí, một lòng muốn hưởng thụ, đó là thủ đoạn giữ mình.

Lục Khinh Doanh cẩn thận rụt chân đi tất lụa xuống dưới váy, đốt bếp lò chuẩn bị pha trà.

– Địch công, ngài muốn nói gì, lần trước ngài giở trò vô sỉ là muốn ta kiếm cho một thương đạo, lần này còn vô sỉ hơn, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ngài phải tự làm bẽ mặt mình trước để lấy dũng khí nói ra thế.

– Ài, ngươi đúng là tinh như khỉ. Địch Thanh hít sâu một hơi: – Cái chức thái tử thái sư của ta không nên làm cho xong.

Vân Tranh nhận lấy trà lão bà đưa cho: – Ông muốn chết à?

– Nghe Địch Vịnh nói rồi, Vân gia ngươi thà ra biển làm dã nhân chứ không muốn làm quỷ trên triều đường, không khó đoán, ngươi đi rồi là đại nạn của lão phu tới.

Vân Tranh gật đầu: – Thỏ hết chó vào nồi thôi, một khi có được Yến Vân Thập Lục Châu, loại bỏ mối lo phương bắc, từ hoàng đế tới triều thần, sĩ nhân, sẽ không có bất kỳ ai muốn những mãnh tướng như chúng ta tồn tại.

– Tới khi đó đao thương vào kho, binh sĩ về ruộng là tất nhiên, Địch công ngài mà có thể thành lão nông, coi như là kết quả tốt.

Địch Thanh tu ngụm rượu lớn: – Cho nên ngay từ giờ lão phu phải bắt đầu cầu xin.

– Địch công, ngài là danh tướng bách chiến, chuyện sinh tử thấy nhiều tới chai lỳ, ta biết ngài căn bản không sợ chết, chỉ không hiểu ngài nhiều băn khoăn như thế, lại còn muốn thông qua ta để gạt cái vị thái sư ngài sang bên lề.

Địch Thanh cười: – Trước khi giúp ngươi thu phục được Yến Vân, lão phu không thể xảy ra chuyện, nếu lần này không lấy được Yến Vân thì sau này vĩnh viễn không thể lấy được nữa.

– Còn về phần thu phục được Yến Vân xong ra sao thì ai quan tâm, ít nhất sử sách sẽ cho lão phu một đánh giá công bằng.

Người có tầm nhìn như Địch Thanh không phải ít, ví như Vương An Thạch, tất cả đã thấy điểm tử của Đại Tống, nỗ lực xoay chuyển nó, Vân Tranh gật gù: – Đưa ba mỹ nhân của ngài sang đây hầu hạ ta vài ngày, ta sẽ tiếp nhận chức trách thái sư của ngài, đồng thời ta sẽ nói với người ta, ngài là thứ vứt đi rồi, binh pháp của ngài đã lỗi thời, không dùng được nữa.

– Chuyện mỹ nhân không được, Trương Nhị Tẩu có thai rồi, không tiện tặng ngươi, dù sao cũng là mạng người, lão bà ngươi cho xuống giếng thì không hay. Còn về phần tiếp nhận chức trách thái sư của ta thì đa tạ, ha ha ha ..

– Này, ngài cứ thế mà đi à? Vân Tranh thấy Địch Thanh đứng dậy thì gọi:

– Thừa lời, xong việc rồi phải đi chứ sao, nhìn phu thê các ngươi nhiệt tình như lửa, ta không nhường chỗ sao được.

Nói xong tay vin lan can nhảy vọt lên không trung, ông già năm mấy mà còn lộn một vòng rồi tiếp đất, vẫy vẫy tay với phu thê Vân Tran đi về hoa viên nhà mình, lưng rất thẳng.

Lục Khinh Doanh đưa mắt tiễn Địch Thanh đi giọng có chút bùi ngùi: – Tội nghiệp Địch công.

– Địch công chuẩn bị liều rồi, một người khi bất chấp tất cả nhắm về một phía mà tiến tới sẽ phát huy năng lượng cực lớn.

– Chức thái tử thái sư không bận rộn, lại còn thanh cao vô cùng, một khi thái tử đăng cơ, Địch giả chỉ có lợi, vì sao ông ấy lại ra sức chối từ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.