Trí Tuệ Đại Tống – Chương 762: Quyển 12 – Chương 16: Hình xăm thương tâm – Botruyen

Trí Tuệ Đại Tống - Chương 762: Quyển 12 - Chương 16: Hình xăm thương tâm

Ai cũng hiểu xăm chữ lên trán là một loại hình phạt từ thời cổ xưa, đến thời Hán Văn Đế đã bỏ hình phạt thiếu nhân đạo này, nhưng các đời sau đó thi thoảng vẫn dùng, thời Tống càng lạm dụng nó, không chỉ tội phạm mà cả binh sĩ cũng bị đóng dấu lên mặt. Nguyên nhân là cuối thời Đường, chiến loạn liên tục, quân phiệt cát cứ các nơi cưỡng ép bách tính làm lính, vì tăng cường khống chế, đề phòng bách tính bỏ trốn, đám quân phiệt thích chữ lên mặt binh sĩ, từ đó hình xăm trên trán binh sĩ không còn là trang trí, khoe công lao dũng mãnh mà thành dấu hiệu xỉ nhục.

Đến thời Tống xăm chữ lên mặt binh sĩ thành một loại chế độ, làm lính thành nghề đặc thù, xăm chữ lên mặt là không thể theo nghề khác, binh sĩ thành giai tầng đặc thù của xã hội.

Chịu ảnh hưởng của binh sĩ, hình pháp cũng khôi phục lại việc xăm chữ, phạm nhân đi đầy có “phối quân”, phó dịch bỏ trốn có “đào nô”, thế là bách tính coi địa vị binh sĩ không khác gì tội phạm, dù sao tuyệt đại đa số không biết chữ, làm sao phân biệt được, dần dà người bị xăm lên trán thành đối tượng xa lánh ghét bỏ.

– Trên mặt quân Kinh Tây không xăm chữ, đại soái sở dĩ bị quan văn công kích là vì thế. Đám người này dũng mãnh như vậy, lại thông thạo cánh ứng phó với tạn đạn, vậy chỉ có thể là Tây quân. Dực Hỏa Xà là võ quan nên kiểm tra thân thể mấy người kia một hồi đưa ra kết luận:

Tinh Mộc Ngạn không tán đồng, ngồi xuống xem xét kỹ hơn: – Không thể là Tây quân, binh sĩ càng dũng mãnh càng tôn trọng tướng soái, chưa nói Kinh Tây quân và Tây quân giao hảo, Địch soái và lão gia có giao tình rất sâu, bọn họ sao lại gây chuyện với Vân gia.

Vân Nhị trầm ngâm: – Ta chỉ dám nói không liên quan tới Địch soái, còn có phải Tây quân không thì khó khẳng định, dù sao chuyện này phải làm cho rõ.

Dực Hỏa Xà kiểm tra rất kỹ vẫn không có thu hoạch gì, đành phải về tầng hai đưa Khúc Chung rời khách sạn về cửa hiệu, dù sao nơi đó cũng đang có chiến sự, Vân Nhị rất lo lắng.

Đúng như Vân Nhị phán đoán, mục tiêu đám người kia là phía này, ở cửa hiệu chỉ là nghi binh, đại hỏa kế một tay treo lủng lẳng trên cổ, dẫn theo mười mấy hộ vệ cùng đông đao hỏa kế tay lăm lăm vũ khí chạy tới ứng cứu Nhị gia, thấy Vân Nhị an toàn khóc rống lên.

Sau khi đưa Khúc Chung lên xe, đại hỏa kế cũng nhất quyết yêu cầu Vân Nhị phải lên xe, đây là xe chuyên dụng cho các chưởng quầy Vân gia, bên trong vách có lót tấm sắt dầy, không sợ cường nỏ.

Cưỡng không lại tên đại hỏa kế mau nước mắt, Vân Nhị lên xe, được đám đông hộ vệ đi về cửa hiệu.

Người trên đảo Hắc Sơn thì đừng hi vọng gì tới việc tương trợ lẫn nhau, trong khách sạn vừa chém giết vừa đạn nổ tưng bừng, ngoài phố không ai ngó tới, tuyết lớn chẳng mấy chốc che lấp mọi dấu vết, nếu như không phải trong cửa sổ khách sạn có khói đen bốc lên, còn tưởng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Người Vân gia đi rất xa rồi, một đống tuyết gần khách sạn đột nhiên nhô lên, sau đó bóng người toàn thân trắng toát nhanh nhẹn như báo xông vào khách sạn, trong khách sạn có tiếng gào thê thảm, cối cùng hoàn toàn im ắng.

Hồi lâu sau bóng người nhảy qua cửa sổ đằng sau, người lăn theo dốc, chui vào rừng cây.

Nghiêm lão đại từ tầng hai khách sạn đi ra, không truy tung người đó, không có gì đảm bảo kẻ này không có tiếp viện, nhiệm vụ chính bảo vệ an toàn cho Vân Nhị quan trọng hơn tất cả, nên đuổi theo đoàn xe, nghe được mấy tiếng khóc của kẻ kia là đủ.

Cửa hiệu của Vân gia nằm ở bên rìa cái thị tập đơn giản, chiếm diện tích ba mẫu, hộ vệ thương đội đều là lão binh xuất ngũ, bọn họ có thói quen chọn nơi riêng rẽ, lại dễ thủ khó công lập trại.

Vừa rồi dựa vào địa thế hiểm yếu, phối hợp thuần thục mới đẩy lui được cuộc tấn công của sáu tên bạch y nhân, cũng may bọn chúng chỉ đánh nghi binh nên chỉ hai người thương nhẹ.

– Đảo Hắc Sơn địch ta khó phân, cho dù là Tô Lạp Hải Nha vừa mới cùng chúng ta đạt thành hiệp nghị cũng không đáng tin, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

– Từ hôm nay trở đi, tiến hành chế độ quản lý quân sự, để xem có thứ ma quỷ gì tới tìm chúng ta.

Vân Nhị hạ lệnh xong người trong toàn bộ thương đội bắt đầu bận rộn, bọn họ đem linh kiện phân tán lắp thành nỏ táp trâu, bố trí nỏ pháo ở điểm tối cao của nơi cắm trại, đèn bão cực lớn cũng dựng bốn xung quanh, ba con chó lớn hung hãn đi qua đi lại suốt ngày.

Khúc Chung bị sốt suốt hai ngày, tới ngày thứ ba tỉnh dậy, nhìn thấy Vân Nhị ngồi bên cạnh, trong lúc mê mê tỉnh tỉnh ông ta cũng nghe thấy lời bàn tán, gian nan nói: – Nê Cổ trại, Trương Đông Nghiêu!

– Uống nước đi đã, đừng nghĩ nhiều, lúc này quan trọng là bình phục.

Vân Nhị đứng lên rót cho ông ta một ngụm nước ấm, không hề bất ngờ, bằng vào những lời Nghiêm lão đại nghe được, hắn đã đoán ra kết quả này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.