Đảo Hắc Sơn thời gian qua chẳng có lúc nào yên bình, lúc này mây đen phủ kín thò tay không thấy ngón, gió lạnh từ biển thổi vào mang theo hơi lạnh mặt mòi. Một ngọn đèn nhợt nhạt lay lắt theo gió, ánh sáng chập chờn, làm căn phòng càng thêm khủng bố.
Hải Luyện Tử tay nắm chặt đao, gân xanh chằng chịt trên trán, hai con mắt đã đỏ rực, xung quanh thi thể chồng chất, rống lên: – Là kẻ nào, ra đây cho lão tử!
Bất kể là ai ra ngoài kiếm kỹ nữ một chuyến, trở về phát hiện bộ hạ của mình đã chết sạch đều phẫn nộ. Nhưng sự phẫn nộ này chẳng duy trì được lâu, khi gió lạnh làm người ta bình tĩnh lại, ánh mắt vô hồn của người chết sẽ mang tới sợ hãi.
Hải Luyện Tử không phải kẻ nghĩa khí sau nặng gì, phẫn nộ không phải vì coi trọng tính mạng bộ hạ, mà bộ hạ chết hết rồi, hắn sẽ bị khóa chết ở trên đảo, một mình hắn làm sao điều khiển được thuyền.
Cơn giận lui đi như thủy triều, Hải Luyện Tử tỉnh táo phát hiện mình quát tháo thế này không phải ý hay, máu trên mặt đất còn chưa khô, thi thể còn ấm, chứng tỏ hung thủ chưa đi xa, biết đâu đang rình ở góc nào đó.
Ý nghĩ này vừa nổi lên, mồ hôi ròng ròng chảy xuống, hai còn mắt đảo khắp nơi, thuận tay nhặt một thanh quỷ đầu đao lên, đây là vũ khí của tam đương gia, hai tay hai đao gọi khẽ: – Hải Cẩu! Hải Xà! Các ngươi đâu rồi?
Gọi hai lần mà không có ai đáp.
Đó là hai tên tiểu đệ theo mình đi kỹ viện, vừa rồi còn đất trong sân chửi bới, sao giờ không thấy động tĩnh nữa.
Hải Luyện Tử rùng mình, dựa lưng vào tường rồi từ từ lui ra khỏi phòng, múa hai thanh đao che kín người, lao thẳng ra bến tàu, lúc này hắn thấy chỉ có lên thuyền mới an toàn.
Ở ngoài sân, một đống tuyết nằm im lìm đột nhiên nhô lên …
Trời sáng hẳn, đám đông vây quanh tiểu viện tử bàn tán xôn xao, thảm cảnh bên trong làm người ta lạnh sống lưng, cho dù là đám hải tặc quen mùi máu tanh cũng đưa mặt nhìn nhau, nét mặt lộ rõ sự căng thẳng hoài nghi.
Hải Luyện Tử cùng với mười một tên thuộc hạ đều trần truồng treo trên xà nhà, dưới mỗi cỗ thi thể đều có một chậu gỗ, do cửa phòng mở rộng, chậu than bên trong đã tắt từ lâu, máu trên người đám Hải Luyện Tử bị gió lạnh biến thành băng. Mỗi thi thể vừa vặn có năm vết thương, mỗi cái như cái miệng mở to, hiện bị băng bao phủ, trông rất thê thảm.
Vân Nhị đứng ở trên cùng đám đông, sáng nay khi hỏa kế khách sạn la hét ầm ĩ, hắn chạy tới phát hiện tên hỏa kế đã đái ra quần, tay chỉ vào trong phòng nói không ra lời.
Người chết trong phòng làm dạ dày Vân Nhị vô cùng không thoải mái, nhắm mắt lại được đám Nghiêm lão đại bảo vệ rời đi.Vân Tranh nhìn quay không thấy Khúc Chung đâu: – Phải rồi, mọi người có biết Lão Khúc đi đâu rồi không, mấy ngày qua sáng đi tối về, cả ngày chẳng thấy đâu.
Nghiêm lão đại lắc đầu: – Dực Hỏa Xà mấy ngày trước có theo dõi, kết quả là mất dấu, Nhị gia nghi hắn làm?
– Không, ta lo ông ta một mình chẳng may gặp chuyện, chúng ta sắp chuyển nhà rồi, phải báo ông ta một tiếng, đi tìm đi, trên đảo chỉ có vài nghìn người, chắc không khó tìm đâu.
– Nếu hắn cố ý tránh thì khó tìm lắm, à kia rồi…
Mọi người đang nói chuyện thì cửa lớn bị đẩy ra, Khúc Chung mang theo gió tuyết bước vào phòng, chạy ngay tới chậu than hơ tay, cả người ông ta bao phủ băng giá, râu, tóc, lông mày đều trắng xóa, như vừa trong hầm băng ra.
Vân Nhị giật mình, sai Tinh Mộc Ngạn giúp ông ta cởi áo da cứng như đá trên người, Tất Nguyên Ô sai hỏa kế mang thêm hai chậu than nữa, chùm cho ông ta cái chăn dày, mang tới một vò rượu mạnh.
Khúc Chung uống một ngụm lớn, người được sưởi ấm liền có máu chảy ra, đó là vì gió lạnh làm nứt da trước đó, ông ta có vẻ lạnh lắm, bọn họ đắp liền cho năm sáu cái chăn vẫn run bần bật: – Nhị gia, cẩn cẩn thận, có có ma đó.
– Nghỉ ngơi đi, chuyện gì cũng đợi ông ngủ dậy rồi tính, đây không phải chỗ nói chuyện.
Khúc Chung gật đầu, chẳng mấy chốc đã ngáy như sấm.
Vân Nhị ngồi đó ngây ra nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ, trận tuyết này bắt đầu từ sáng sớm, mới đầu chỉ lưa thưa, sau một bữa cơm tuyết rơi xuống từng mảng như bông.
Đoán mâu của hắn ở bên tay, đó là điều Nghiêm lão đại yêu cầu, vũ khí phải luôn ở chỗ đưa tay một cái là vớ được, nỏ phải lên sẵn dây cung đeo ở mé ngoài đùi, chỉ cần có bất trắc là giơ tay bắn được ngay.
Rốt cuộc loại ma quỷ gì khiến loại diêm vương sống như Khúc Chung cũng phải sợ?
Đó là nghi vấn chung của Vân Nhị và đám người Khuê Mộc Lang.
Thời gian trôi đi từng chút từng chút một trong im lặng, ngoài kia tiếng ồn ào cũng ít hơn thường ngày, “cạch” một tiếng, đoản mâu bên cạnh Vân Nhị rơi xuống đất, làm hắn tỉnh lại, đồng thời nhớ ra: – Đại hỏa kế đi lâu như vậy chưa về, liệu có chuyện gì không?
Lời vừa dứt thì phía cửa hiệu có tiếng nổ lớn, đó là tiếng thuốc nổ, Vân Nhị cầm đoản thương xông ra ngoài, có điều y nhanh chóng lại, trầm giọng nói với Nghiêm lão đại: – Nghiêm thúc, gương đông kích tây!